3

247 16 0
                                    

Tôi ngoảnh đầu thì thấy một chàng trai với làn da bánh mật đang ngồi trên nóc nhà nhìn xuống

-Này!!! Cô kia!!! -Anh ta nói

Tôi đứng bất động đấy nhìn anh ta từ lúc ngoảng đầu lại cho đến khi anh ta nhảy xuống và đi đến trước mặt tôi. Đến trước mặt tôi anh ta cười thật tươi giơ tay ra ý muốn bắt tay nói:

-Chào em, tôi là Lee Donghyuk nếu muốn em cứ gọi tôi là Haechan cũng được, trong nhà tôi là lão thập thất; hân hạnh làm quen -Anh Haechan cười cười đưa tay ra nói

-À chào anh Haechan, em là Han JiEul 17 tuổi ạ, hân hạnh được làm quen anh ạ -Tôi bắt tay với anh ấy đáp lại

-Hôm trước cho anh thay mặt xin lỗi nhé, bọn anh tưởng em là người bên kẻ thù nên mới thế; cũng cảm ơn em vì đã giúp anh Johhny nhé. Theo những gì anh được biết thì cũng nhờ em có sơ cứu qua nên anh Johnny mới không bị nặng lên, bác sĩ của bọn anh còn khen là khả năng của em khá lắm đấy chứ -Anh Haechan cùng tôi đi dạo xung quanh nói

-À cũng không có gì đâu ạ, chỉ là em cũng hay bị thương với tự mình xử lý vết thương nhiều rồi nên cũng quen dần rồi ấy ạ -Tôi mỉm cười nhẹ nói

-Hay bị thương? Hay tự xử lý vết thương? Em đã gặp chuyện gì mà phải làm thế? -Anh Haechan ngạc nhiên nhìn tôi hỏi

Tôi cũng bình tĩnh từ tốn kể lại cho anh ấy nghe chuyện cuộc đời của tôi; vừa kể vừa đôi lúc lại xúc động mà rưng rưng nhưng rồi cũng kiềm lại, nghe tôi kể xong anh Haechan chậm rãi hỏi:

-Vậy... sao em lại không phản kháng, theo những gì anh Johnny kể cùng với những gì anh suy đoán thì bản thân em cũng biết đánh đấm mà, sao lại không chống trả? -Anh ấy dè dặt nói

-Em không thể, thật ra em biết võ là thật nhưng tính em thuộc dạng khá nhát, rụt rè nên ít khi đánh nhau lắm; nhưng mà em lại thường giúp người nên mới biết võ, chỉ là mỗ lần gặp mấy chuyện như thế em lại trở nên gan dạ với dũng cảm cả lên nên mới thế. Với lại do bản thân em khi đối mặt với họ lại có chút gì đó khá sợ và cả gương mặt của tên đàn ông kia rất giống ba nuôi tôi, mỗi lần nhìn mặt ông ta em lại nhớ đến gương mặt luôn vui cười với tôi của ba nuôi nên em lại không thể ra tay được -Tôi ánh mắt đượm buồn nói

-Sao cô lại ngốc vậy chứ -Một giọng nói từ đằng sau bước tường chỗ tôi và anh Haechan vọng tới

Người đó bước ra, hóa ra là người đàn ông với chân mày hải âu, anh Haechan thấy anh ta thì nói:

-Markeu à, anh đứng đó nghe lén từ khi nào thế? -Anh Haechan bất bình nói

-Anh đứng đấy từ lâu rồi nhưng do chú mãi nghe cô bé này kể chuyện mà thôi -Anh Mark búng trán

-Chào cô, tôi gọi là em được chứ -Anh Mark quay qua tôi hỏi

À dạ được -Tôi gật đầu nói

-Cảm ơn em, anh là Lee Minhyung hay còn được gọi là Mark, anh là lão thập nhị trong nhà; hân hạnh được biết em và xin lỗi em vì chuyện bữa trước -Anh Mark nhìn tôi nói

-À không sao đâu ạ, dù sao cũng là mấy anh lo cho anh em mấy anh thôi mà ạ. Với lại em cũng chẳng bị gì mà ạ -Tôi xua xua tay nói

[NCT/OT23/ MAFIA] ĐAU KHỔ EM TỪNG NHẬN BỌN ANH NHẤT ĐỊNH SẼ BÙ ĐẮP TẤT CẢNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ