Editor: Melbournje
Hai năm sau.
Tại ký túc xá đại học F.
"Happy birthday to you, happy birthday to you......"
Một đám vận động viên thể thao không có tí tế bào nghệ thuật nào trong người đem ca khúc chúc mừng sinh nhật hát đến nỗi giống như quỷ khóc sói gào.
Một chiếc bánh kem lớn đặt lên bàn, trên đó còn trang trí hai cái găng tay đấm bốc nhỏ, dùng bánh kem phủ socola làm thành hình sàn đấu.
Lạc Hữu Tiềm ngồi ở giữa, bị một đám nam sinh vây quanh, đỉnh đầu đội mũ sinh nhật trông hơi ấu trĩ, anh mặc rất đơn giản, một chiếc áo hoodie sạch sẽ, lười biếng mà cười.
"Mấy thằng này hát cũng dở quá đi!" Một nam sinh trong đó cười lớn chửi.
Bọn họ lấy điện thoại ra, trực tiếp bật một bài hát về sinh nhật.
Bọn họ đã học năm tư, sắp tốt nghiệp, cũng đã đi theo đội trưởng Lạc Hữu Tiềm đi khắp nơi để giao đấu suốt mấy năm.
Lần này trùng hợp là sinh nhật anh mọi người đều rảnh, vì thế liền gọi anh tới ký túc xá cùng nhau tổ chức tiệc. Đương nhiên Lạc Hữu Tiềm đã có nhà, vì thế không ở lại ký túc xá với bọn họ.
Một khúc ca kết thúc, nam sinh đứng giữa ở cao giọng chỉ huy: "Được rồi! Ba, hai, một!"
"Đội trưởng sinh nhật vui vẻ!!!" Cả đội quyền anh cùng hô lên, tiếng gầm to tới nỗi như muốn ném bay nóc nhà đi.
Lạc Hữu Tiềm cười: "Được rồi đấy, cũng đã quen nhau lâu như thế rồi. Mau cắt bánh kem đi."
"Đợi chút đã, mọi người có quà muốn tặng anh đó." Một nam sinh ngăn động tác anh lại, những người khác sôi nổi lấy quà đã chuẩn bị giấu ở sau lưng ra.
Hiện tại Lạc Hữu Tiềm không thiếu cái gì, giá trị con người ngày càng tăng nên anh đã trả được hết nợ từ năm ngoái, lại mua thêm được một chiếc xe tốt, mọi người cũng nghĩ không ra xem nên tặng anh gì, vì thế đều tự mình chuẩn bị quà rất thật lòng.
Những bức thư tay, những món quà handmade, thậm chỉ còn có người mua một tập tạp chí rất dày trên mạng về, dều là tạp chí có sự góp mặt của Trần Trừng trong mấy năm nay.
Những võ sĩ như bọn họ không khỏi có chút kiêu ngạo từ trong xương cốt, vừa mới vào đại học, huấn luyện viên đã tuyên bố để Lạc Hữu Tiềm làm đội trưởng nên rất nhiều người bọn họ không phục, cảm thấy lúc trước anh đánh thắng Tống Tề chắc do may mắn mà thôi.
Nhưng sau khi tiếp xúc lâu mới biết Lạc Hữu Tiềm là một đội trưởng rất tốt, không hề giấu diếm gì mà còn dạy bọn họ nên huấn luyện cường độ cao thế nào, đánh bại đối thủ ra sao.
Có khi có vài người không vui khi thua một trận đấu, Lạc Hữu Tiềm cũng không nói lời an ủi, chỉ yên lặng quan tâm đến cảm xúc của mọi người.
Vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ, nói được làm được đó chính là Lạc Hữu Tiềm.
Lạc Hữu Tiềm cảm ơn từng món quà của bọn họ, cẩn thận cất vào trong túi, cuối cùng, lúc này một nam sinh mới thần thần bí bí đưa một quyển sách qua: "Đội trưởng, đây là quà của em."
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN] Chị Gái Nhỏ
RomanceMột câu chuyện về sự trưởng thành và cả chút chuyện xưa cũ. Hạn lâu gặp được mưa rào, theo đuổi cùng với cả ước mơ của chính mình. Nam chính ở giai đoạn trước: Lạc bá đạo Nam chính ở giai đoạn sau: Lạc đáng yêu Trong một trận đấu tranh giải quán quâ...