Chương 22

1K 154 19
                                    

Tự tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài quả thật rất thoải mái. Takemichi vẫn đang ngái ngủ mà nằm im không muốn dậy, thật ra là vẫn còn luyến tiếc hơi ấm trong chăn nên chưa muốn ra. Cảm giác như mình bị quấn chặt liền biết thủ phạm là ai, nghĩ đến mà ngán ngẩm.

"Hm... Takemichi này...cái...." Vừa mới dậy thì nghe được Shinichirou trong tiềm thức gọi nhưng anh cứ ấp úng mãi, "À thì, ờm, tối à không đêm qua". "Anh Shin, anh có thể nói một lần cho xong không?". Nghe Takemichi giục Shinichirou càng rối hơn, muốn nói sự thật cho Takemichi biết nhưng không biết nên nói như nào và bắt đầu từ đâu. "Thôi, tạm thời chưa có gì" đúng vậy, mọi thứ vẫn có thể kiểm soát được, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Dù vẫn chưa hiểu sáng nay anh Shin bị làm sao nhưng giờ có thứ Takemichi quan tâm hơn.

Cậu cảm giác xung quanh miệng mình như có màng gì ý, đưa tay lên sờ thì thấy nó bong tróc, dính vài mảng nhỏ lên ngón tay. Takemichi đưa tay lên trước mắt nhìn cho rõ thì biết đây là nước dãi dã khô. Hốt hoảng ngồi bật dậy hất Mikey ra rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Mikey đang ngủ ngon thì bị hất mạnh một cái làm cho dậy luôn, đầu óc vẫn mơ màng không rõ thực hư chỉ thấy bóng Takemichi lao nhanh vào phòng tắm "Hoá ra Takemichi bị mót quá, ngủ tiếp" vừa nói xong thì Mikey liền nằm thẳng ra ngủ.

Còn Takemichi thì bao nhiêu sự ngái ngủ và cảm giác lạnh biến mất hết, chỉ lo soi gương xem mồm mình. Quả thật cảm giác vẩy trắng đang bong xung quanh, mới đầu nhìn sơ qua tưởng da nẻ cơ. Đang không hiểu sao lại có hiện tượng này thì mặt Takemichi bỗng dưng đỏ lên, trong đầu cậu nghĩ đây đây là do nước dãi, bất ngờ và khó tin việc bản thân qua nhà bạn ngủ mà chảy nước dãi. Mặc dù kiểu chảy nước dãi này hơi bất thường nhưng giờ cậu không lo vấn đề đó mà là Mikey có phát hiện không. Ở trong nhà vệ sinh đấu tranh tư tưởng xong cũng phải hơn 10 phút vật mà lúc ra Mikey vẫn ngủ say. Có vội đến đâu Takemichi rõ ràng cũng thấy Mikey đã tỉnh rồi sao giờ lại ngủ tiếp vậy.

Thế là cả bữa sáng hôm ấy Takemichi thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Mikey, muốn hỏi lắm nhưng lại ngại. Ông Mansaku vẫn giữ nguyên thái độ, coi như không thấy, chuyện của lũ nhỏ thì để cho chúng nó tự giải quyết, lúc nào giải quyết không được thì ông mới xem vào.

Shinichirou biết được một chút cũng cười nhẹ 'Manjirou sơ suất thật đấy, không biết đã có chuyện gì mà làm Michi nhìn như vậy', Ema thì hết nhìn Mikey rồi nhìn Takemichi, mày nhíu lại như đang suy nghĩ gì đó.

Cuối cùng là Takemichi được Shinichirou đèo về, bất ngờ là cả ba mẹ đều ở nhà, vui mừng quá đỗi quên luôn chào tạm biệt Shinichirou. Với Shinichirou thì bình thường tại đứa trẻ nào phải xa ba mẹ lâu quá thì sẽ rất nhớ. Thấy Takemichi vào nhà an toàn Shinichirou mới nổ máy đi.

Nghe thấy tiếng xe quen thuộc, ông bà Hanagaki nhanh chân chạy ra những muộn mất rồi. Hơi buồn vì dạo này không được gặp con trai lớn mấy, ông bà Hanagaki chỉ được nghỉ tết đúng ba ngày rồi bị công ty đôn thúc đi làm, vì tiền lương cao nên ông bà Hanagaki mới đồng ý.

"Takemichi sao không mời Shinichirou vào chơi" nghe bà Hanagaki hỏi làm Takemichi chột dạ "Gặp hai người con quên mất"

"Thôi, đã lỡ rồi thì thôi, có gì hôm nào gọi nó đến chơi sau, mẹ nó vào nấu đồ ăn sáng đi, 9 giờ lại phải lên công tỷ chuyến nữa đấy" ông Hanagaki vừa đi vào phòng thay đồ ngủ vừa nói.

Dulce Mel Hydria [ALLTAKE]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ