Nhắc đến tào tháo thì tào tháo tới. Vừa hay gặp Izana ở trước cổng nhà Sano, cậu giật mình chạy đến chỗ gã. Nhìn gã có vẻ vẫn bình thường, không có dấu hiệu gì là ghen tức Takemichi mới yên tâm.
"Izana, anh đến đây là..."
Nhìn ra được sự xoắn xuýt của cậu, gã biết cậu đang lo chuyện gì, gã thở dài một hơi "Tao đến đón mày thôi, bên công ty đang giục"
Takemichi bất ngờ, gì mà đến đón cậu đi làm chứ. Còn từ tận Yokohama đến đây đón cậu, đã thế công ty ở Roppongi. Nếu đi đón thì phải là anh em Haitani chứ.
"Đừng có nghĩ đến anh em nhà kia, đi thôi"
Takemichi vừa nghi hoặc vừa ngồi sau xe Izana, cậu vòng tay lên ôm èo gã, cái này là gã bắt cậu làm sau khi nhìn cậu ngồi sau hai anh em kia. Lần nào gã đi với cậu đều đi với tốc độ an toàn. Takemichi dướn người lên tựa cằm vào vai gã, cậu lại bắt đầu mè nheo vụ Haitani.
Toàn bộ hành động thân cận của cậu với Izana đều lọt vào mắt Manjirou. Hắn định chạy ra bảo cậu đợi rồi chở về, ai ngờ lại bắt gặp cảnh đó.
Hơn hết, hắn biết tên tóc trắng kia đã nhìn thấy hắn. Ánh mắt sắc bén tràn đầy ý cảnh báo. Là một người đàn ông, hắn hiểu ánh mắt đó là ý gì, ánh mắt tuyên bố quyền sở hữu.
"Thói quen à? Là tên đó sao?" Manjirou quay lại vào trong nhà, đóng cửa lại, vẻ mặt âm trầm.
Ở trên đường đi, Izana hơi nhìn xuống đôi tay đang ôm eo mình. Gã nhớ lại cuộc gọi trước khi đến đón cậu.
Gã đang xử lí vài thứ thì có đàn em mang điện thoại bảo là Haitani gọi. Gã bực tức xém xà beng đi nhận điện thoại. Tưởng lại xin xỏ hoá ra là báo cáo.
"Này, Michi cưng đến nhà Sano rồi đấy"
"Thì? Mày theo dõi em ấy?" Giọng gã lạnh xuống, tức giận nói.
"Này là để bảo vệ Michi cưng mà, mày không để ý à?"
Izana nghe rõ giọng điệu nhiều chuyện của tên kia, tay hơi day trán. Trái ngược với suy nghĩ của Ran, phản ứng của Izana lại khá bình tĩnh.
"Chỉ là sang nhà bạn chơi thôi. Biết đường về là được" dừng một chút Izana lại nói tiếp "Hôm nay mấy giờ Takemichi phải làm?"
"Hể, à lịch trình hôm nay của Michi trống"
"Vậy để tao đi đón em ấy" nói cái Izana cụp máy luôn. Nhận lấy khăn lau tay từ đàn em và thay áo mới.
"Vứt trước cửa mấy lão đi" nhìn ba người đang nằm vật ra sàn máu mè Izana lạnh giọng ra lệnh.
Nhận lấy chìa khóa từ đàn em liền nhảy lên xe đi luôn, gã phóng ngư bay trên đường.
Đầu điện thoại bên kia, Ran đang ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại đen như mực.
"Ha, vậy mà nói như kiểu không quan tâm vậy" bực tức ném điện thoại sang một bên.
Rindou từ ngoài đi vào mang cho anh cố nước "Sao vậy, tên đó vẫn không đồng ý à"
"Còn chưa kịp nói ấy chứ, một tuần rồi chưa cho bé cưng ăn, không biết bé cưng có đói bụng vơ quàng không nữa" Ran buồn rầu ngả người vào ghế dựa. Anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên anh xơi cậu, lúc ấy cậu đói đến không kiểm soát được mà vồ anh, nếu là ở nơi khác, lúc ấy không phải là anh mà là người khác thì sao.