Thời tiết bắt đầu ấm dần lên, cái lạnh đã vơi bớt, không còn đợt tuyết nào nữa. Thời gian vẫn cứ trôi, các mùa cứ luân phiên nhau thế chỗ xuất hiện nhưng con người sẽ có lúc phải dừng lại. Tình trạng của cô Sano ngày càng chuyển biến kém, ông Mansaku đã biết được từ chỗ bác sĩ nhưng những đứa cháu ông thì không biết.
Hôm nay cả nhà Sano đến thăm cô, Mikey đang rất hào hứng vì thấy sắc mặt của mẹ mình tươi tắn hẳn, mẹ hắn cũng đã cười nhiều hơn, hắn cảm giác như mẹ hắn sẽ khoẻ lại và về nhà ở cùng mọi người .
Shinichirou cũng vui mừng trước biểu hiện mà cô Sano đã thể hiện ra nhưng khi nhìn thấy sắc thái không mấy vui của ông Mansaku và cái nhíu chặt mày kia...anh đã biết là có chuyện. Dù trước mắt anh thấy mẹ đang rất vui vẻ, rất tươi tắn nhưng không hiểu sao tự nhiên anh không cười nổi. Thấy ông một mình ra khỏi phòng anh cũng đi theo sau.
Đứng sau cánh cửa phòng bác sĩ Shinichirou đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện của hai người.
"Con tôi nó...còn bao nhiêu thời gian nữa?"
"Tình trạng của bệnh nhân không mấy khả quan đâu. Tôi không muốn phá hỏng không khí gia đình nên nãy không nói thẳng nhưng ông đến tìm tôi thì chắc là đã biết rồi nhỉ?"
Ông Mansaku không nói gì coi như ngầm đồng ý. Bác sĩ cũng biết tâm trạng người nhà bệnh nhân nên cũng không bắt bẻ gì mà nói tiếp "Sức khỏe bệnh nhân ngày càng yếu, theo bệnh án thì chắc cố kéo được thêm vài tháng nhưng biểu hiện của người bệnh ngày hôm nay thì thời gian đã rút ngắn lại.... Khoảng một tuần nữa"
"Chỉ còn thời gian một tuần thôi ư?"
"Xin người nhà hãy chuẩn bị tâm lí, tối biết ông đã lớn tuổi nhưng hãy làm chỗ dựa cho lũ trẻ. Tôi cũng có con nên tôi hiểu"
".... Cảm ơn bác sĩ" ông Mansaku nói xong thì đứng dậy ra ngoài, vừa mở cửa ra đã thấy Shinichirou đứng dựa lưng vào tường đầu cúi xuống, giọng ông khàn đặc của tuổi già tràn đầy mệt mỏi vang lên "Cháu nghe hết rồi à,...đừng nói gì cho Manjirou và Ema biết, hãy để chúng nó cảm nhận được tình mẹ trong hạnh phúc"
"...Vâng, cháu đi mua ít đồ" nhìn bóng cháu trai lớn đang cố gồng mình mà ông thấy xót xa. Ông nghĩ nếu ông không còn thì ba đứa cháu của ông phải làm sao. Ông rất nhớ con trai, giờ con dâu cũng theo nó rồi. Ông cũng muốn đi gặp bà chúng nó.
Về đến phòng bệnh vẫn thấy không khí hòa hợp vui vẻ ấy, Shinichirou gạt những cảm xúc tiêu cực đi rồi gia nhập.
"Anh Shin đi đâu mà lâu vậy, nãy mẹ hỏi anh đấy" Mikey vừa thấy Shinichirou liền càu nhàu
"Anh đi mua chút đồ, mẹ, con mua món mẹ thích nè"
"Có taiyaki không?" "Không"
Thời gian thăm bệnh đã hết, ông Mansaku đi cuối để nói chuyện với cô Sano "Ta biết sự thật rồi, con...." "Thưa cha, con xin lỗi vì đã không thể báo hiếu cha thay anh ấy...xin cha hãy chăm lũ nhỏ hộ con.." đôi mắt ngấn lệ cúi đầu xuống cầu xin ông làm ông không kìm được mà mũi cay cay, giọng nghẹn lại nói "Ừ, cứ giao cho ta"
Sau hôm đấy mấy hôm thì bệnh viện gọi điện đến nhà Sano và báo tin buồn. Với Mikey thì đã rất sốc nhưng lại không có biểu cảm gì nhiều, kể cả khi đưa tang. Khoảng thời gian sau đó Mikey trầm tính đến lạ, kể cả với Takemichi. Cậu muốn an ủi cho Mikey nhưng lại không biết làm sao, trên người cậu có một thứ rất nguy hiểm đối với những người có tâm lí yếu hay đang bị tổn thương, cậu không muốn lợi dụng mùi hương này.
