Kim đứng dậy khỏi ghế không nói thêm lời mà nhanh chân rảo bước lên tầng. Vào phòng thấy Chay đang ngồi dưới sàn nhà, trong lòng đang ôm con chó nhỏ thì hai đầu mày nhíu lại không vui." Em đói chưa, anh bảo bác Lam mang đồ lên cho em."
Hắn nhấc con cún ném ra ngoài thuận tay bế Chay đến sofa, đem em ôm vào lòng, ngực kề sát lưng em im lặng không nói thêm một lời.
Sự im lặng bao trùm cả căn phòng, rất lâu sau truyền đến tai tiếng khóc của Chay như đang muốn nuốt vào trong.
" Anh đã nói em không được khóc vì người khác sao không nghe lời? "
Chay quay sang vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn, mặt vùi vào vòm ngực rộng giấu đi khuôn mặt đẫm nước của mình.
" Kim, thật ra em luôn ghét anh vì đã nhìn trúng em, lấy mất tự do của em, em không ngừng oán trách anh nhưng em biết, anh đã làm cho em rất nhiều chuyện. Dù nhiều khi em chống đối lại nhưng lúc em cần anh vẫn luôn xuất hiện. Có lúc muốn nói cảm ơn anh nhưng trong lòng lại luôn nặng trĩu chấp niệm cũ. "
Càng lúc em càng ôm chặt người đàn ông bên cạnh hơn.
" Bây giờ mắt em như này nhưng anh vẫn muốn kết hôn với em, thật sự em rất cảm kích. Anh hỏi em có yêu anh không? Thật ra vì yêu anh nên em mới đau lòng khi anh ở bên Milk, yêu anh nên em mới quyết định giữ lại con của chúng ta nhưng thật không may. Em nghĩ đoạn duyên giữa chúng ta đã kết thúc nhưng nay lại bước sang một đoạn tơ khác. Em không hi vọng mình sẽ ở cùng anh đến khi chết đi nhưng sẽ cố gắng để giữ lấy hạnh phúc của mình đến khi nào có thể. Nhưng em cũng không biết khi kết thúc liệu còn có thể chịu đựng trái tim bị tổn thương không nữa. "
Tay hắn trên lưng em vỗ nhẹ, cánh tay càng ôm càng chặt. Nghe em nói, tim hắn bỗng rơi thịch xuống, cảm nhận rõ được một cái nhói lên. Hắn không biết mình cần nói gì.
Ngừng một lúc, em ngửa mặt nhìn anh.
" Khi ba em mất đi, mọi gánh nặng trong nhà do em gánh vác, dù làm việc mệt mỏi đến đâu đi nữa nhưng về nhà có mẹ và chị là em thấy vui. Họ là cuộc sống của em, là động lực cho em cố gắng. Em cũng không biết mình đã đi qua những ngày tháng ấy như thế nào? Dù chuyện gì xảy ra thì chị ấy vẫn là chị em nên anh hãy coi như không để ý đến những gì chị ấy vừa nói có được không? "
Hắn ôm lấy khuôn mặt đẫm nước của Chay mỉm cười.
" Anh đã nói sẽ không can dự vào việc gia đình em. Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, em không nên cứ một mình ôm lấy mọi việc như vậy? Hãy để cho cô ta tự lo cho mình đi thì tâm tình sẽ không suy nghĩ lệch lạc nữa. "
" Nhưng hiện chị ấy chưa đi lại được, làm gì cũng sẽ rất khó khăn. "
Tâm tình Chay đang không tốt nên anh không muốn nói với em hết mọi chuyện. Hôm nay anh đã nói với Fei như vậy hi vọng cô ta còn chút lòng tự trọng mà nghĩ cho Chay. Cô ta tự mình nói với Chay sẽ tốt hơn để anh vạch trần cô ta một lần nữa.
" Từ sau em sẽ không đưa chị về đây nữa để anh không khó xử. "
" Tùy em, tất cả đều để em quyết định. "
![](https://img.wattpad.com/cover/324873709-288-k421392.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
lost in your eyes..| kimporchay
Fanfiction" anh muốn thế nào mới buông tha cho em ? sao anh ghét em quá thế ? sao anh vẫn muốn em khóc để anh cười. " " trừ khi anh chán em còn không thì đừng nghĩ đến việc dừng lại. " -- cảm ơn vì đã đến , luv u ♡