Chương 11: Vui vẻ

661 42 1
                                    




Chương 11: Vui vẻ

Trong thời gian im lặng, Ôn Dư đã rút điện thoại ra, nhấp vào phần quét mã.

Không lâu sau Diệp Kì Trăn nhìn thấy lời mời kết bạn tới từ tài khoản O, ảnh đại diện là một trang trừu tượng đen trắng. Nhìn tên Wechat của Ôn Dư, Diệp Kì Trăn vẫn có chút bất ngờ, vì vừa hay tên Wechat của cô là D.

Khoảng bảy tám phút sau, hai người quẹt thẻ ra khỏi trạm tàu điện ngầm, lúc này mới thoát khỏi dòng người chen chúc.

Trên đường quay về trường học, có thể cảm nhận được nhiệt độ giảm thấp của Nam Thành, cơn gió đầu thu lướt qua, hôm sau lạnh hơn hôm trước.

Diệp Kì Trăn sợ lạnh hơn bình thường, nghe nói mùa đông của Nam Thành ướt lạnh, còn chưa có lò sưởi, thật sự là giày vò, đặc biệt đối với những người phương bắc như bọn họ.

"Lạnh không?" Ôn Dư chú ý tới hành động ôm cánh tay của Diệp Kì Trăn.

"Có chút." Diệp Kì Trăn run rẩy, mặc ít, cô nhìn về phía Ôn Dư mặc quần đùi giống hệt mình, hỏi: "Cậu không lạnh à?"

"Cũng lạnh." Ôn Dư không chút gợn sóng trả lời.

Diệp Kì Trăn câm nín, bất đắc dĩ cười lên, đột nhiên rất hiếu kì dáng vẻ Ôn Dư khi hoảng loạn căng thẳng sẽ như thế nào. Nhưng ấn tượng mà Ôn Dư cho cô, dường như là mãi mãi sẽ không hoảng loạn căng thẳng.

Ôn Dư nhìn biểu cảm của Diệp Kì Trăn, thật sự là người thích cười.

Hai ba phút sau tới cổng tây của trường học. Tuy thời gian vẫn chưa quá muộn, nhưng đang trong kì nghỉ, sinh viên về quê thì đã về quê, đi du lịch thì đã đi du lịch, trong trường cũng không còn quá đông đúc, đường về kí túc xá cũng trở nên tối tăm.

"Tôi đưa cậu về kí túc xá trước nhé, tôi thấy đèn đường bên kia hỏng rồi." Cho dù nhìn Ôn Dư không giống người nhát gan sợ tối, nhưng Diệp Kì Trăn vẫn xung phong tình nguyện, cô đang nghĩ lần trước Ôn Dư đưa mình về, lần này tới lượt bản thân đưa Ôn Dư về, vừa hay có thể hòa nhau.

Nghe Diệp Kì Trăn nói muốn đưa bản thân về kí túc xá, ánh mắt Ôn Dư ngẩn ra... Nhưng cô ấy không nói gì, cô ấy ở tòa 19, Diệp Kì Trăn ở tòa 9, vừa hay có thể đi chung một đoạn đường.

Kí túc xá tòa 19 gần cửa đông hơn, rất nhanh đã tới nơi. Đứng dưới tòa nhà kí túc xá, Diệp Kì Trăn hất cằm nói: "Vậy tôi về đây."

Ôn Dư đánh giá Diệp Kì Trăn, không quay người lên tầng, mà khẽ cười nói: "Đi thôi, bây giờ tôi đưa cậu về."

Trong đầu Diệp Kì Trăn hiện ra một câu hỏi, cô bật cười, "Sau đó tôi lại đưa cậu về, vậy hai chúng ta tới bao giờ mới xong?"

Suy nghĩ chuyển biến, không phải Ôn Dư cho rằng mình sợ, ban nãy mới mặt dày bám lấy cậu ta đấy chứ?

Ôn Dư bị cách nói của Diệp Kì Trăn chọc cười, ngón tay vén sợi tóc loạn ra sau tai, nhớ tới dáng vẻ khóc lóc của người nào đó, nói thẳng: "Sợ thì đừng cậy mạnh, không bao xa cả, tôi đưa cậu về."

Quả nhiên là như vậy, Diệp Kì Trăn cảm thấy nhất định phải giải thích rõ chuyện này với Ôn Dư, "Tuy tôi thích khóc, nhưng không đồng nghĩa với việc tôi nhát gan, đây là hai chuyện khác nhau."

Dư Tôi Rung Động - Thanh Thang Xuyến Hương TháiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ