Ngoại truyện 1: Bình yên lại lãng mạn

641 23 2
                                    




Ngoại truyện 1: Bình yên lại lãng mạn

Nam Thành đầu hạ mưa nhiều, có khi nửa tháng không thấy mặt trời. Diệp Kì Trăn học ở Nam Thành gần ba năm mới dần dần thích ứng được mùa mưa ở đây.

Diệp Kì Trăn cuộn tròn trên sô-pha xem tivi, thấp thoáng nghe thấy tiếng mưa rả rích, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Ôn Dư đang đi tới, "Lại mưa nữa à?"

"Ừ."

Diệp Kì Trăn chu môi. Không phải vì cô ghét mưa, chỉ là đã mưa nửa tháng, thỉnh thoảng cũng muốn thấy mặt trời, giống như quang đãng liên tục nửa tháng, cũng sẽ nhớ nhung một cơn mưa.

Ôn Dư thấy biểu cảm của Diệp Kì Trăn buồn cười, nhân cơ hội này xoa đầu cô, bắt nạt.

Diệp Kì Trăn muốn tránh nhưng không tránh được, thật sự hết cách.

Hai người ngồi trên sô-pha, Ôn Dư nghiêng người ngồi xuống dính gần Diệp Kì Trăn.

Diệp Kì Trăn rất tự giác, Ôn Dư vừa ngồi xuống, cô liền dính sát gần Ôn Dư, mắt vẫn chăm chú nhìn hình ảnh trên màn hình. Xem mãi xem mãi, dứt khoát nghiêng đầu dựa lên vai Ôn Dư, thỉnh thoảng ngoắc lấy tay Ôn Dư đùa nghịch.

"Không thấy bí bách à?" Ôn Dư nghiêng đầu hỏi, những ngày qua mưa không ngớt, đã có người sắp mốc rồi.

"Không." Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư cười nói. Nếu là trước kia, chắc chắn cô sẽ cảm thấy phiền muộn, nhưng hiện tại, ôm người mình thích, cùng nhau nghe tiếng mưa rơi giết thời gian, chỉ cảm thấy tự do nhàn nhã.

"Cuối tuần tạnh rồi, chúng ta ra ngoài chơi nhé?" Ôn Dư nói.

"Ừ, cậu muốn đi đâu chơi?"

Nghe đến việc ra ngoài chơi là đôi mắt sáng lên, còn nói không bí bách, Ôn Dư không cần suy nghĩ, "Đi đâu cũng được, nghe cậu hết."

Đầu óc Diệp Kì Trăn chuyển động, "Hay là đi công viên giải trí đi?"

Ôn Dư: "Được."

Diệp Kì Trăn vui vẻ xem tivi, tâm trạng tốt vô cùng.

Ôn Dư không hứng thú với nội dung chiếu trong tivi, cô ấy chăm chú nhìn Diệp Kì Trăn, bắt đầu lấy tăm xiên một miếng hoa quả đút vào miệng Diệp Kì Trăn.

Trước giờ Diệp Kì Trăn chưa từng từ chối đồ ăn, há miệng ăn ý nhận lấy. Thường ngày Ôn Dư thích nhất làm ba việc với Diệp Kì Trăn: Xoa đầu, hôn, còn cả đút đồ ăn.

Ôn Dư thích nhìn dáng vẻ Diệp Kì Trăn ham ăn tới phồng má, bản thân cô ấy cũng không ăn, cứ ra sức đút lấy đút để cho Diệp Kì Trăn.

Diệp Kì Trăn vừa nuốt xuống miếng dưa hấu, đã nhìn thấy một quả dâu tây đưa đến bên miệng mình, "Làm gì mà cứ đút mãi cho tớ thế, sao cậu không ăn?"

"Không phải cậu thích ăn à?"

"Cậu ăn đi, tớ ăn no rồi. Tháng trước lại béo lên rồi." Hiện tại Diệp Kì Trăn không muốn ăn quá nhiều vào buổi tối, Ôn Dư biết cô thích ăn, vừa tới kì nghỉ liền nấu cho cô ăn, hoặc là dẫn cô đi ăn.

Ôn Dư trêu chọc Diệp Kì Trăn, "Thật à?"

"Thật." Diệp Kì Trăn đưa miệng nhận lấy dâu tây Ôn Dư đút cho mình, nhưng không ăn, cô trêu đùa, lanh chanh ngậm dâu tây đưa tới bên miệng Ôn Dư.

Dư Tôi Rung Động - Thanh Thang Xuyến Hương TháiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ