Lúc hai người Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đi xe đạp đến quán cà phê, dừng xe lại trước quán, đúng lúc gặp được Lâu Dương, Lý Lộ và Triệu Thành.
Còn có cô lao công của quán.
Bọn họ không che giấu chút nào, cũng có thể là không che giấu được cảm giác khiếp sợ mà nhìn Kim Thái Hanh.
Khách hàng VIP – tiên sinh Kim Thái Hanh cao lãnh cao quý của bọn họ, người đàn ông lái Maserati màu đỏ, biển số Hanh A00000, lại ngồi phía sau xe điện của Điền Chính Quốc, đội một cái mũ bảo hiểm Pikachu màu vàng, trên mũ còn có một cây hoa hướng dương, hoa hướng dương vẫn còn lắc lư phải trái.
Từ một cao phú soái đến tiểu khả ái nhân gian, chỉ cách nhau một cái mũ bảo hiểm Pikachu màu vàng và hoa hướng dương đồ chơi.
Sau khi mọi người trầm mặc trong nháy mắt thì chào hỏi như thường lệ: “Chào hai vị.”
Về căn bản thì chỉ có Điền Chính Quốc đáp lại, hình tượng cao lãnh của người nào đó đang đội mũ bảo hiểm vẫn duy trì không sụp.
Điền Chính Quốc rất bực bội, Kim Thái Hanh trước mặt người khác và trước mặt cậu gần như là hai người khác nhau. Kim Thái Hanh trước mặt người khác giống như được gắn bốn cái máy làm lạnh công suất lớn, phun hơi lạnh lả tả ra ngoài.
Nhưng ở trước mặt cậu…
Bỏ đi, không nói tới nữa.
Nếu để Kim Thái Hanh đi xe điện, Điền Chính Quốc cũng đã chuẩn bị tâm lý bị người khác chỉ trỏ, lúc này cậu thấy thản nhiên, không có áp lực gì.
Mà người nào đó lúc nào cũng làm theo ý mình, da mặt dày cực kì, cũng không cảm thấy lúng túng.
Điền Chính Quốc: “Nếu như lát nữa anh nói chuyện lùi hạn phí mà chị Thôi không đồng ý thì tôi nói giúp anh.”
“Cậu đi nói là được sao?”
“Đương nhiên, nhân viên nội bộ dễ nói chuyện mà, anh chưa thấy lúc anh mua đồ nhân viên xin với cửa hàng trưởng một chút là có thể được giảm 10% rồi đó, là một nguyên tắc.”
“Tôi chưa bao giờ mua đồ giảm giá cả.”
“…” Vừa nhìn là có thể thấy rõ mâu thuẫn giai cấp.
“Vậy anh phải nhớ thật kĩ, sau này có rất nhiều cơ hội mua, nhớ hỏi nhân viên quán xem có thể bớt tiền không nhé.”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào trong quán cà phê, lúc sắp đi đến cửa quán, Điền Chính Quốc mới phát hiện ra Kim Thái Hanh vẫn đang ôm mũ bảo hiểm.
“Anh cầm mũ bảo hiểm làm gì? Treo ở xe điện là được mà.”
Kim Thái Hanh búng hoa hướng dương đồ chơi, “Nó bị người ta lấy mất thì làm sao?”
Điền Chính Quốc cười, “Ai thèm cái thứ đồ này chứ?”
“Cũng chưa chắc, mấy lần tôi đã định lấy rồi.”
“…” Điền Chính Quốc bị chọc cười, “Thần kinh.”
Nhìn người nào đó như đang ôm bảo bối thế này, suýt chút nữa thì cậu nghĩ mình đang cầm vàng thỏi.
![](https://img.wattpad.com/cover/333176742-288-k564846.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
VKook | Thế thân ngày càng đáng yêu thì phải làm sao đây
FanfictionCHUYỂN VER CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ Tên gốc: 替身越来越可爱怎么办 Tác giả: Mạch Thành Lãng Thể loại: Hiện đại, hào môn thế gia, xuyên thư, sảng văn hài ẻ, tình hữu độc chung, chủ thụ, HE Tình trạng: Hoàn (105 chương + 5 phiên ngoại)