Chương 5: Mỹ Nhân và Hoa

265 37 9
                                    

Trần Minh Hiếu bước ra khỏi cửa lớn giọng gọi Lục Thanh, Lục Thanh đang dùng cây quét tuyết ngoài sân hớt hải chạy lại, hai tay đỡ lấy Tiểu Dương đi theo sau Minh Hiếu đi đến đại sảnh. Đi ngang qua hoa viên, lục mai* đã nở sắp vườn, Tiểu Dương chậm bước nhìn ngắm xung quanh, hai mắt sáng rực đưa tay đón lấy bông tuyết rơi xuống. Lúc bông tuyết chạm vào tay cậu lạnh lạnh, Tiểu Dương liền nhoẻn miệng cười lộ ra hai chiếc răng hổ, hai mắt nhíp lại. Trần Minh Hiếu đi đằng trước không nghe tiếng bước chân ở sau lưng thì quay lại, vô tình chiêm ngưỡng được mỹ cảnh, lại ngẩn người.

*Lục mai: hoa mai màu xanh

"Đẹp quá!" Trần Minh Hiếu không nhịn được cảm thán một câu, cũng chẳng biết y khen cảnh hay khen người.

"Trần Tướng Quân cũng thích hoa sao?" Tiểu Dương nghe y lên tiếng thì quay ngoắc sang, hớn hở hỏi y một câu. Trần Minh Hiếu bị câu hỏi này kéo về thực tại, chậm rãi ậm ừ gật đầu. Tiểu Dương bị nhìn như thế liền ngượng, chuyển tầm nhìn về vườn lục mai. Có lẽ vì lạnh nên hai má cậu trở nên hồng hồng đỏ, trên nền da trắng ấy lại thêm khả ái. Tiểu Dương ho khan vài cái, Trần Minh Hiếu liền thu lại nét ôn nhu trong ánh mắt, "Chúng ta nên đi thôi, kẻo cậu lại cảm lạnh."

Tiểu Dương tiếc nuối ồ một tiếng, vịn vào Lục Thanh tiếp tục nhất từng bước chậm rãi đi tiếp. Trần Minh Hiếu lần nay đổi lại đi ra sau Tiểu Dương, yên lặng nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của cậu. Cũng chẳng biết y nghĩ gì trong đầu, nhưng ánh mắt khi nhìn Tiểu Dương lại mang nét ôn nhu, nhẹ nhàng.

Trần lão gia cùng lão phu nhân đã tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, đang ngồi ở đại sảnh uống trà trò chuyện. Trần Minh Hiếu cùng Tiểu Dương đi vào, y chắp tay chào cha mẹ rồi lại quay sang giới thiệu Tiểu Dương với ông bà. Tiểu Dương ở phía sau Trần Minh Hiếu lén nhìn Trần lão gia cùng Trần lão phu nhân, hai ông bà tuy lớn tuổi nhưng lại có vẻ quyền lực, sang trọng, khiến cậu không khỏi có chút dè chừng. Cậu nghe gia gia nói, những người giàu có rất khó tính, nếu làm sai hoặc nói sai trước mặt họ liền bị lôi ra đánh gậy. Trần Minh Hiếu cảm nhận được vạt áo bị Tiểu Dương nắm lấy, đứa trẻ này trông nhỏ nhắn nhưng lực tay lại mạnh, cậu còn vặn nữa có lẽ vạt áo cũng bị cậu vặn rách mất. Y vòng tay ra sau đỡ lấy lưng Tiểu Dương đẩy lên phía trước, Tiểu Dương ngơ ngác nhìn sang y, y nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo cậu lên tiếng.

Tiểu Dương chập chững tiến lên hai bước, lấy thăng bằng đứng vững rồi chấp tay, "Trần lão gia, Trần lão phu nhân, đa tạ hai vị đã chiếu cố vãn bối." Trần lão phu nhân nhìn cậu, bỏ tách trà xuống, mỉm cười hỏi "Cậu tên gì, sao lại bị thương nặng đến vậy?" Tiểu Dương vẫn giữ nguyên tư thế, lén nhìn bà một cái rồi lại tiếp tục cuối đầu, lễ phép đáp lời Trần lão phu nhân, "Vãn bối họ Lê, tên Tiểu Dương, sáng nay lúc đi hái thuốc cho gia gia, vô tình bị bẫy thú kẹp trúng chân."

Bà ngắm qua Tiểu Dương một lượt, thấy tiểu hài tử này mặt mày sáng sủa, hai mắt to tròn lanh lợi liền có cảm tình, "Con ngồi đi, nào, chân đã khoẻ chưa? Có chỗ nào không khoẻ con cứ nói, ta sẽ cho đại phu đến xem." Trần lão phu nhân một cười hai nói hỏi thăm Tiểu Dương cứ như con cháu trong nhà. Tiểu Dương cũng một gật hai dạ hầu chuyện cùng lão phu nhân. Trần Minh Hiếu cùng Trần lão gia cứ thế bị hai người họ quăng sang một bên không ngó ngàng tới.

Kính Hoa Thuỷ Nguyệt [HIEUTHUHAI X NGOKIENHUY]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ