Áo tạ thể lực là thứ rèn luyện sức bền cho những bậc thầy thể thao, vừa nặng lại còn mệt, người bình thường không đeo nổi. Ngay cả trong câu lạc bộ tán thủ, Mao Thành Hồng cũng chưa từng thấy ai dùng áo tạ hay áo cát. Chưa nói đến các học viên, đến cả bản thân Mao Thành Hồng cũng nói không với áo tạ thể lực.
Mao Thành Hồng càng nhíu mày chặt hơn. Từ lâu anh ta đã biết người đứng trước mặt mình tay chân vụng về. Nhưng lúc này, trong lòng anh ta chỉ toàn cảm giác không chắc chắn.
Trần Nhung đã đứng vững, bình tĩnh, khẽ nâng kính.
Hai người nhìn nhau ai cũng có suy nghĩ riêng, nhất thời giữ im lặng.
Nghê Yến Quy nhìn qua.
Cô và Trần Nhung chia nhau đứng ở góc chéo đối diện trong phòng học. Mao Thành Hồng biết mình không có duyên với người khác phái, bèn phân học viên nam và học viên nữ thành hai khu luyện tập riêng. Anh ta dạy học viên nam. Còn bên học viên nữ, Ôn Văn "người cũng như tên" phụ trách.
"Tán thủ luyện từ tư thế ngay ban đầu luyện lên." Ôn Văn nói. "Bạn Tiểu Nghê, eo và hông của em chuyển động rất tự nhiên, nhưng không được xoay đầu theo."
"Vâng." Cô tiếp tục ôm quyền, chuyển động, vô cùng lưu loát.
Ôn Văn không khỏi nghĩ đến hôm đi du lịch suối nước nóng, Nghê Yến Quy đá người đàn ông gây hấn một cú, quyết đoán dứt khoát. Anh ta lờ mờ đoán được cô gái này có chút tài năng trời cho. Nhưng cô nàng ít nói nên Ôn Văn cũng không có cách để hỏi.
Nghê Yến Quy không tập trung, phỏng đoán liệu có phải động tác của Trần Nhung không hợp tiêu chuẩn? Làm huấn luyện viên Mao tức giận? Cô buông nắm đấm, hỏi: "Chủ tịch Ôn, em nghỉ ngơi một lát được không ạ?"
Ôn Văn: "Em vừa mới luyện được một lát."
Nghê Yến Quy lại nhìn về phía Trần Nhung.
Ôn Văn đã hiểu, mỉm cười: "Đến cả thời gian một tiết học mà cũng không nỡ xa nhau."
"Chủ tịch Ôn, huấn luyện viên Mao cau mày, có phải muốn phạt Trần Nhung không ạ?" Từ sân vận động về đây, Trần Nhung cứ thở hổn hển mãi. Xương trên người cậu không chịu nổi thêm ba cây số nữa.
"Phạt?" Ôn Văn bật cười: "Lại thêm vòng nữa à? Trước khi vào câu lạc bộ, Triệu Khâm Thư đã đánh tiếng với tôi, bảo chúng tôi du di cho Trần Nhung. Trong lòng huấn luyện viên Mao đã tính toán trước rồi. Yên tâm, sẽ không phạt đâu."
Nhưng Mao Thành Hồng cứ cau mày mãi.
Trần Nhung chớp đôi mắt vô tội: "Huấn luyện viên Mao."
Mao Thành Hồng chỉ vào eo cậu: "Em giải thích chuyện này cho tôi đi."
"Sao ạ?" Trần Nhung mù mờ.
Giọng Mao Thành Hồng trầm xuống. "Có phải em mặc áo tạ không?"
"Haha." Triệu Khâm Thư đứng hàng sau cười thành tiếng, sau đó, cậu ta che miệng lại. Nhưng những nếp cười ở nửa gương mặt trên lộ ra ngoài cũng đã hiện hết lên, giống như Mao Thành Hồng đang nói một câu chuyện hài hước nào đó.
BẠN ĐANG ĐỌC
[RE-UP HOÀN] Sừng sơn dương dưới đuôi hồ ly - Giá Oản Chúc
Romance"Đàn ông không hư, phụ nữ không yêu." Nghê Yến Quy khinh thường câu danh ngôn dối lừa này. Cô vốn đã "hư" lắm rồi, lại kéo theo một tên xấu xa đi cùng, ấy chẳng phải gieo tai vạ cho đời sau hay sao? Cô thích những người thật thà, thế là, cô dắt theo...