Chương 61

289 6 0
                                    

Lâm Tu giống như một quả bom hẹn giờ.

Lý Quân nói cho Trần Nhung, Lâm Tu đã bắt được nhược điểm: "Chuyện em và chị tới khách sạn, Lâm Tu đảm bảo sẽ không nói ra." Còn những việc khác, cô ta không cạy miệng Lâm Tu ra được.

Tối nay Nghê Yến Quy đã gặp Lâm Tu.

Trần Nhung giật giật ngón tay, khép mắt lại một lúc.

Màn đêm bao phủ, hương hoa nồng đậm. Anh cảm thấy mình bị bóp đến nghẹt thở.

Anh không thể đánh cược, nếu đánh cược thua sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Trong đầu của anh nghĩ ra tất cả mọi cách. Nhưng lúc này, anh chỉ có thể bóp ngón tay phát ra những tiếng "rắc rắc".

Hôm nay anh không quấn khăn quàng cổ.

Cổ áo anh rất nhạt, rất mỏng.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô càng trở nên quyến rũ trong màu đỏ.

"A." Một nữ sinh ném một ánh mắt kỳ quái tới đây.

Trần Nhung điều chỉnh lại hô hấp, xỏ tay vào túi áo, đi tới chỗ dì quản lý ký túc xá, cười đưa sữa gừng nóng cho dì ấy.

Lúc gần đi, anh lại nhìn lên lầu, gửi tin nhắn cho Nghê Yến Quy: "Nghê Nghê, tối nay sao vậy?"

Cô không trả lời lại.

Anh tháo kính xuống, day day sống mũi.

Cả một đêm, một tin nhắn trả lời cũng không có.

*

Nghê Yến Quy lại soi gương, sắc mặt còn xám xịt hơn lúc trước. Cô dùng khăn khử trùng lau gương.

Mặt gương sáng loáng, nhưng sắc mặt cô vẫn tái xanh.

Cô hỏi: "Có phải mặt mình xám xịt đi không?"

Liễu Mộc Hi ló đầu ra khỏi giường: "Cái áo khoác tím này có phải của Lâm Tu không? Phối với khăn quàng cổ màu đỏ?"

Nghê Yến Quy nhìn vào gương chỉnh lại áo khoác và khăn quàng.

Cô không có khí chất như Lâm Tu, không thể phù hợp với cách phối màu phèn như vậy. Cô cởi khăn quàng ra, cũng kéo khoá áo khoác xuống.

Cởi áo khoác ra, nhưng vai bị chùng xuống vẫn không thẳng lên được.

Cô đương nhiên không quan tâm tới tin nhắn của Trần Nhung.

Lúc tức giận, cô vào trang cá nhân của anh, mở danh sách đen ra. Mở ra, đóng vào, lại mở ra rồi đóng vào. Lặp đi lặp lại vài lần, chung quy cô vẫn không nỡ kéo đen anh.

Tắm xong, sấy khô tóc. Nghê Yến Quy héo rũ như một bông hoa sắp tàn, mệt mỏi trèo lên giường, kéo chăn che kín đầu.

Đầu rối như tơ vò, lại thêm cả Liễu Mộc Hi đang vươn vai hết trái rồi lại phải ở trên giường.

Sắp qua 12 giờ, chuẩn bị qua sinh nhật của Chu Phong Vũ.

Cô ấy do dự có nên chúc mừng sinh nhật hay không.

Nhưng mà, cô ấy và anh ta, ngoại trừ nợ nần thì cũng chả còn gì khác.

Liễu Mộc Hi lăn qua lăn lại xem manga. Qua mấy phút, không vào đầu được gì.

Thời gian chậm rãi trôi qua đến gần 12 giờ.

Cô ấy cắn răng, lúc chỉ còn vài phút nữa thì gửi tin nhắn: "Sinh nhật vui vẻ."

Một lát sau, Chu Phong Vũ trả lời nói: "Cảm ơn."

Cảm xúc ngổn ngang trăm mối tơ vò trong lòng Liễu Mộc Hi, không biết đó là hối hận khi chúc mừng sinh nhật anh ta hay là vui mừng.

Cô ấy biết, sang năm sau cô ấy sẽ không chúc anh ta nữa.

Vu Nhuế là người cuối cùng leo lên giường, cô ấy tắt đèn trong phòng ký túc xá.

Nghê Yến Quy chìm vào trong bóng tối, nửa mê nửa tỉnh.

Trong chốc lát, cô mơ thấy Trần Nhung dịu dàng dắt tay cô, lúc sau lại mơ thấy anh bỗng nhiên bịt mũi cô.

Cô không thở nổi, kinh hoàng tỉnh lại. Hoá ra cô che chăn kín đến khó thở.

Cô thò đầu ra khỏi chăn, lầm bầm nói: "Tình yêu, chấm dứt."

Cô lại mơ tới lần đó của hai người.

Trần Nhung không chút lưu tình, dựa vào sức mạnh nguyên thuỷ, bóp eo cô.

Cô chỉ có thể đung đưa theo tiết tấu của anh, khung cảnh mê ly mộng mị. Anh vốn lạnh nhạt u buồn. Cô đắc chí nghĩ rằng mị lực của cô kéo thần tiên hạ phàm.

Sau khi tỉnh mộng, cô nở nụ cười tự giễu, Trần Nhung cũng chỉ là phàm phu tục tử mà thôi.

*

Nghê Yến Quy rất lười, luôn đợi tới khi có chuông vào học mới đến lớp.

Trần Nhung còn thuộc thời khoá biểu của cô hơn, đã đứng đợi cô dưới gốc cây từ sớm.

Cô đút tay vào túi, vờ như không nhìn thấy, đi vòng qua anh.

Anh ôn hòa nở nụ cười: "Nghê Nghê."

Nghê Yến Quy âm thầm mỉa mai, không ngờ cô sẽ dùng từ "Miệng nam mô, bụng một bồ dao găm" để hình dung về anh. Nhưng anh không phải là một kẻ khẩu phật tâm xà sao?

Đôi trai gái gặp mâu thuẫn làm không khí như đông cứng lại, Liễu Mộc Hi không muốn làm kỳ đà cản mũi.

Nhưng Nghê Yến Quy lại giữ cô ấy lại: "Đi ăn sáng đi."

Liễu Mộc Hi hiểu ý của cô bạn, nở nụ cười với Trần Nhung: "Mới sáng sớm đứng đây nói chuyện làm gì, người qua kẻ lại, hơn nữa sắp tới tiết học rồi, có chuyện gì đợi Yến Quy tan học rồi nói."

Trần Nhung ngoảnh mặt làm ngơ, kéo một tay khác của Nghê Yến Quy.

Nghê Yến Quy nhanh chóng dùng hai tay bắt lấy cánh tay của Liễu Mộc Hi.

Liễu Mộc Hi nhận ra ánh mắt sắc lạnh của Trần Nhung, giống như cô ấy chính là gian phu.

Anh không nhường đường.

Liễu Mộc Hi không đi được, chỉ có thể chắn giữa đôi tình nhân.

Nghê Yến Quy nói thẳng: "Tôi đang trong quá trình bình tĩnh, nhìn thấy anh, tôi không bình tĩnh được." Cùng một lý do thoái thác, giống y như câu mà Trần Nhung từng nói trong ngày hái quả trước đây.

Đến lượt anh đuối lý, cười nhẫn nại: "Được, Nghê Nghê, trước tiên em cứ bình tĩnh đã, buổi trưa anh quay lại."

*

Không biết ai nghịch cọ trong phòng vẽ tranh, một giọt thuốc màu bắn tới đây.

Nghê Yến Quy giơ tay ra đỡ, mu bàn tay có một vệt thuốc màu màu xanh lục.

"Xin lỗi, xin lỗi." Hoàng Nguyên Lượng lo sợ xin lỗi. Nhận thấy mặt Nghê Yến Quy rất lạnh, chỉ sợ cô nổi giận.

[RE-UP HOÀN] Sừng sơn dương dưới đuôi hồ ly - Giá Oản ChúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ