Chương 65 - Ngoại Truyện 4

3 0 0
                                    

Hôm nay nhà họ Mặc tổ chức một bữa tiệc lớn mừng sinh nhật cho tiểu thiếu gia nhà họ Mặc tròn mười tuổi.

Rất đông khách khứa trong giới danh thương đến tham dự.

Có cả bạn bè của Tư Hàn ở ngoài nước cũng có mặt.

Xem ra nhà họ Mặc vô cùng yêu thương tiểu bảo bối nhà mình.

Người ngoài nhìn vào đều có vài phần ghen tỵ với gia đình siêu cấp khí chất này của Tư Hàn, Tuyết Kì.
Trong lúc Tư Hàn đang cùng Tuyết Kì đi đến tiếp khách khứa thì cậu nhóc nhà ta liền nghịch ngợm mà lẩn trốn sau khu vườn thượng viên của biệt thự nhà họ Mặc.

Khu vườn lúc này vắng vẻ không có ai, một không gian rất đỗi yên tĩnh.

Đình Diệm dáng người nhỏ con liền tìm cách leo trèo lên cây cao rồi ngồi tựa trên đó ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh phía bên dưới.

Vì ở trên cây cao này vị trí rất thích hợp nên có thể thấy rõ khung cảnh của bữa tiệc đang diễn ra ở trước sân nhà.

Nhưng người trong sân lại không thể nhìn được về phía sau.

Vì vậy mà cậu nhóc vô cùng thích thú mà hả hê ngồi trên đó quan sát.

Cậu thích nhất là đứng trên một vị trí cao thế này mà nhìn xuống phía dưới.
Lúc này một thanh âm trong trẻo vang lên làm cho Đình Diệm có chút giật mình.
– Anh Đình Diệm, anh đang làm gì ở trên đó vậy?
Đình Diệm bị giọng nói hết sức ngọt ngào đó làm cho giật phắt người, lảo đảo mà ngã nhào người ra đất.

Cũng may mặt đất được trải toàn cỏ nhân tạo nên cậu cũng không cảm thấy đau.

– Aiya!
Chỉ nghe thấy cậu nhóc kêu lên một tiếng.

Bé gái đứng cạnh đó liền nhìn dáng vẻ đó của cậu mà cười khúc khích.
– Em cười cái gì chứ?
Đình Diệm đứng bật dậy, phủi sạch bụi bẩn trên người rồi quay sang nhìn cô bé.
Cô bé thấy vậy liền bày ra bộ mặt ngây ngốc giả nai nói:
– Em có cười đâu.
Đình Diệm đi đến gần cốc nhẹ lên trán cô bé một cái nhưng như không cốc mà nói:
– Em đó, đừng tưởng lừa được anh.
– Hì hì…Anh Đình Diệm, sao anh không ra ngoài kia.

Hôm nay là sinh nhật của anh mà.
– Tuyết Sương, em không hiểu đâu.

Anh ghét sự ồn ào đó.

Ở một nơi yên tĩnh vẫn thích hơn.
Đình Diệm trả lời một cách đầy tự nhiên.
– Ồ, vậy sao.
Ngẫm nghĩ một lát, Tuyết Sương liền lấy từ trong túi áo ra một cái gì đó.
– Anh Đình Diệm, tặng anh nè.
Đình Diệm quay sang nhận lấy đồ vật nhỏ trong tay cô, nhìn vào liền thấy một tấm hình của bé gái tám tuổi vô cùng đáng yêu đang cười rạng rỡ.

Anh còn chưa hết bất ngờ thì cô bé nói:
– Tặng anh hình của em, để sau này anh sẽ luôn nhìn bức hình mà nhớ đến em.
Đình Diệm nhìn vẻ mặt ngây thơ rất đỗi đáng yêu của cô bé không nhịn được mà cong môi cười.

Anh xoa tóc cô mà nói:
– Bé con, anh sao có thể quên em được.

Bởi vì sau này em sẽ trở thành cô dâu của anh mà.
Tuyết Sương nghe cậu nhóc dõng dạc tuyên bố, không khỏi có chút thắc mắc mà ngây thơ hỏi lại:
– Cô dâu, chính là giống như mama sẽ trở thành vợ của papa sao?
– Đúng vậy.
Cậu mỉm cười gật đầu.
Nghe xong Tuyết Sương liền vui vẻ mà phấn khích tung tăng.
– Hay quá, vậy sau này em cũng sẽ được ở bên anh giống như papa và mama rồi.

Em thích lắm!
– Ừ, anh cũng vậy.
Ở một góc tối phía bên ngoài tường rào nhà họ Mặc, một cô nhóc ăn mặc tầm thường chừng tám, chín tuổi đứng cách chỗ hai người không xa.

Cô nhóc đó đang nhìn vào chỗ hai người nói chuyện mà ánh mắt hiện ra vẻ tối tăm, ghen ghét, đố kỵ.

Cô bé đó nắm chặt đôi tay đang bị chầy xước mà trong đầu hiện lên toàn những ý nghĩ xấu xa, không nên có của một đứa bé tầm tuổi này nên có.
Một giọng nói khô khan của người phụ nữ từ xa chạy tới gọi cô bé.
– An Thanh, con sao lại chạy đến đây vậy? Có biết mẹ sốt ruột thế nào không? Được rồi, mau về cùng mẹ thôi.
Cô bé tên Anh Thanh đứng ở đó quay sang hỏi mẹ mình.

– Mẹ, tại sao bọn họ lại được sống sung sướng trong khi chúng ta lại phải nghèo khổ nơi đầu đường xó chợ như này?
Người mẹ kia vẻ mặt tiều tụy khó xử trả lời.
– Mẹ xin lỗi, là mẹ không thể cho con được sống sung sướng.

Nhưng số phận mẹ con ta là như vậy.
Có trách thì trách cô trước đó đã chọn sai hướng.

Lại đi tin tưởng mà bám lấy Lăng Trạch Thiên, để giờ anh ta vào tù thì cô ta cũng bị nhà họ Lăng đuổi đi.

Hạ Liên Tình tuy không can tâm nhưng không thể làm gì khác.

Cô ta chỉ biết mang theo đứa bé gái ba tuổi rời khỏi nhà họ Lăng.
Nhìn vào căn biệt thự xa hoa bên trong, cô ta vô cùng ghen tỵ nhưng cũng phải gạt bỏ nó sang một bên.
– An Thanh, chúng ta về nhà thôi.

Số phận chúng ta không phải là nơi này.
Cô nhóc không can tâm cầm tay mẹ mình rời đi.

Trước lúc đi còn không quên ngoảnh đầu lại nhìn hai đứa bé đang vui vẻ bên nhau kia.
Cô thề nhất định sau này bản thân bằng mọi giá phải bước chân vào bằng được ngôi nhà này.

Giới thiệu phần 2:
Văn án 1:
Đình Diệm ngồi trong lớp học, nghe thấy đứa bạn thân nói bảo bối nhỏ nhà anh đang ở cùng tên học trưởng ở sau trường, anh tức tốc chạy đến xem.

Anh liền nhìn thấy tên học trưởng kia đang cầm một hộp quà nhỏ trên tay tặng cho cô.

Tuyết Sương cũng vui vẻ mà nhận lấy, còn mở miệng cảm ơn anh, tên học trưởng kia còn khẽ xoa đầu cô…
Anh chính thức liền bị cho ăn giấm lần 1.
Trong tiết thể dục, anh xếp cặp với một bạn nữ khác, còn cô lại vừa hay xếp cặp với tên học trưởng kia.

Hai người bọn họ còn đứng sát nhau nữa.

Anh siết chặt tay cau mày tức giận.
Anh chính thức bị cho ăn giấm lần 2.

Lần thứ ba anh lại bị cho ăn giấm.

Khi cả khối cùng đi du lịch, tên học trưởng đó cứ bám sát lấy cô, quan tâm ân cần hỏi han cô.
Cuối cùng anh không thể nhịn được nữa liền kéo tay cô vào một góc đè sát cô vào góc tường, bá đạo hỏi:
– Tuyết Sương, em rốt cuộc có đặt anh ở trong lòng không?
Văn án 2:
Hôm nay trong trường có một học sinh mới xuất hiện.

Nghe nói là một bạn nữ do nhận được học bổng của trường nên mới vào được.

Dáng vẻ khá xinh đẹp, tên là Hạ An Thanh.
Hạ An Thanh cũng chuyển đến lớp của Đình Diệm và Tuyết Sương.

Cô ta còn cố ý nhiều lần tiếp cận Đình Diệm nhưng đều bị anh xa lánh, ghét bỏ.
Mọi người trong lớp đều nhìn ra Hạ An Thanh thích anh.
Tuyết Sương cũng vậy.
Một lần anh nhìn thấy Tuyết Sương đang cùng tên hội trưởng ôm nhau sau khuôn viên trường, anh vô cùng tức giận tiến đến đấm cho tên hội trưởng kia khiến cậu ta tím mặt.
Tuyết Sương tức giận chất vấn anh.

Anh không nhịn được liền to tiếng hỏi cô.
– Em thích cậu ta đến thế sao? Vậy còn anh thì sao?
Cô nhỏ giọng đáp trả.
– Anh…chẳng phải anh thích Hạ An Thanh sao?
Anh ngây người, nhíu mày đáp lại cô.
– Ai nói anh thích cô ta!

Từ đây anh bắt đầu công cuộc truy thê chinh phục lão bà của mình!.

🎉 Bạn đã đọc xong [FULL] Tổng Tài Cuồng Sủng Tôi 🎉
[FULL] Tổng Tài Cuồng Sủng Tôi Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ