"Jin, em về với anh đây."
Máy báo điện đồ hiện một đường nhấp nháy không ổn định, nhịp tim và chỉ số huyết áp của JungKook đang liên tục giảm xuống.
Jisoo nhìn bác sĩ, ông chậm rãi lắc đầu. Họ xem chừng chỉ chờ từng giây cuối cùng của JungKook.
"Kookie, con dâu về với con rồi."
Giọng nói của Jeon phu nhân nghẹn ngào, đôi mắt bà đỏ hoe nhìn Jisoo, nước mắt chảy ướt mặt.
Giống như trong giấc mơ của cô, JungKook nằm yên lặng trên giường bệnh, tấm mền trắng đắp tới ngang ngực. Những sợi tóc rối rủ xuống, che đi vầng trán cao trí tuệ. Gương mặt đã gầy đi nhiều, thần sắc nhợt nhạt. Hai tay buông lỏng dọc theo cơ thể, Jisoo tiến lại nắm lấy tay anh.
Nhìn thấy anh, nắm tay anh, Jisoo đột nhiên thấy chính mình không còn kích động, chỉ là trái tim vẫn vậy, đau đớn liên hồi.
"Jin này, hơn một năm rồi nhỉ. Em mới gặp lại anh."
Xung quanh ai cũng im lặng, bác sĩ và hộ lý đã chậm rãi rời khỏi phòng. Sohee cắn chặt môi đến bật máu, cố gắng ngăn tiếng nức nở.
"Năm nay em 25 tuổi rồi. Anh còn nhớ chứ, hồi nhỏ em nghịch ngợm, có một lần trong hôn lễ của một người chị họ, nhất định đòi thay chỗ chị làm cô dâu xinh đẹp. Bướng bỉnh khóc một trận lớn, lúc đó cả nhà ai cũng nhìn em không hài lòng. Chỉ có anh bế em lên dỗ dành, nói với em rằng đợi năm em 25 tuổi, em có thể trở thành cô dâu xinh đẹp nhất."
Jisoo vừa nói vừa mỉm cười, đưa tay lau đi những giọt nước mắt lã chã rơi xuống.
"Jin, năm nay em 25 tuổi rồi. Anh chưa từng nói dối em, chưa một điều gì. Thế nhưng không có anh, em làm thế nào mà trở thành cô dâu xinh đẹp nhất?"
"À không. Không sao, em biết anh vẫn đang nghỉ ngơi một chút. Anh đợi em lâu vậy, rốt cuộc cũng cần một chỗ để tạm dừng chân. Em đợi được. Em nhất định đợi được."
Nhịp tim của JungKook càng ngày càng chậm lại, đường biểu thị sóng não trên màn hình bên cạnh không còn ổn định, liên tục hạ thấp.
Mà hiện tại, sự bình tĩnh đến ngang ngược cố chấp của JiSoo thật sự khiến người xung quanh trong lòng sợ hãi.
Seulgi muốn tiến lên nói với cô vài lời nhưng bị Doyoung ngăn lại.
Jisoo không biết cô đang thật sự bình tĩnh, hay cố gắng tỏ ra bình tĩnh, chỉ là cảm giác toàn thân đau đớn như bị trăm ngàn mũi tên xuyên thấu, khoét sâu, ứa máu.
Cô đưa tay chạm lên gương mặt của JungKook, từ trán đến lông mày, di chuyển xuống mũi và môi. Từng đầu ngón tay mềm mại, ấm áp tiếp xúc lên đường nét có chút thô cứng, lạnh lẽo của anh, cảm giác không chân thực.
"Jin, anh vẫn đẹp trai như vậy nhỉ? Chỉ là hơi gầy một chút rồi. Anh biết đấy, gương mặt này em đã được nhìn từ khi bắt đầu có nhận thức về thế giới xung quanh, rốt cuộc chưa từng thấy chán."
Giống như cái muỗng, tô cháo, giống như hoa trong vườn, mây trên trời mà tất cả đứa trẻ trên đời đều dần dần nhận thức được từng chút. Thế nhưng với JiSoo, JungKook lại là "thứ" đầu tiên được ghi nhớ vào tâm trí non nớt trắng tinh của cô bé. Tiếng gọi đầu tiên cũng không phải ba, không phải mẹ giống như mọi đứa trẻ khác, mà cô gọi anh.
BẠN ĐANG ĐỌC
[VSOO-KOOKSOO]HÔN NHÂN TÀN KHỐC [CHUYỂN VER]
RomantikHôn nhân tàn khốc_lanD1999 Gương vỡ không lành Đêm nào cũng bị hành hạ đến chết đi sống lại, với Kim JiSoo có lẽ đã trở thành một luật định không thể chống đối. Dựa vào tường một chút, cô cố gắng giữ cho hơi thở bình ổn, tay xoa nhẹ lên bụng như trấ...