Chương 47

139 8 0
                                    


Ông nói nửa đùa nửa thật, ánh trăng phản chiếu trong đôi mắt người đàn ông đã trải đủ hỉ nộ ái ố của đời người, vô cùng chân thật.

Seulgi hít một hơi sâu, thấy lòng nhẹ nhàng đi nhiều.

Sáng hôm sau, Seulgi như thường lệ dậy vào 5h sáng, sau khi tránh mọi sự bắt gặp của những người làm trong biệt thự, lén lút chia tay với lão Lee lần cuối. Cô bước từng bước vững vàng đến chiếc cổng lớn màu xám lạnh lùng.

Vẫn là hai anh em Junho và Junsu làm an ninh ở cổng vào, nhìn thấy Seulgi thì không chút gì nghi ngờ.

"Chào buổi sáng, Seulgi."

"Chào buổi sáng, anh Junho."

"Cô đi mua đồ ăn bây giờ sao?"

"Vâng, Hani tiểu thư nói muốn ăn cháo cá ở con phố bên cạnh."

"Được rồi."

"Đi cẩn thận, Seulgi"

"Cảm ơn hai anh"

Hai bước chân nữa là có thể hoàn toàn ra khỏi khu biệt thự đồ sộ của Tần Ngạo. Seulgi trong lòng bất giác xúc động, ngày ấy cô cùng lão Lee đứng bên trong cánh cổng kia nhìn theo bóng lưng Soo Soo.

Bây giờ chính Seulgi là người bước ra khỏi đây, hóa ra cảm giác như thế này. Seulgi không quay đầu lại, bước chân nhỏ nhắn của cô chậm rãi mà vững vàng. Trời bất giác nổi một trận gió sớm, lời nói thầm của Seulgi bị tiếng gió át đi.

"Lão Lee, lão đang nhìn phía sau cháu đúng không? Cháu biết mà, cảm ơn lão"

Đi bộ ra đến đầu con phố thứ hai, một chiếc ô tô đen đã chờ sẵn ở đó. Trong xe, Junghyun ngáp ngắn ngáp dài vì chưa ngủ đủ giấc. Trên người cậu mặc áo phông trắng, quần thể thao màu xám thoải mái, mái tóc hơi rối.

Seulgi nhìn biển số xe, xác định lại đúng biển số xe JungKook đã nhắn cho cô, mới mạnh dạn gõ vào cửa kính hai cái. Junghyun vừa híp mắt nhìn ra người bên ngoài, vừa hạ cửa kính xe.

"Chào anh, anh là người của Jeon gia đúng không?"

"Cô là Seulgi?"

"Phải, chính là tôi."

"Vào đi."

Junghyun nói xong, lại che miệng ngáp một cái, tay cậu đưa lên vuốt lại tóc, động tác nhỏ của cậu không biết vì sao khiến Seulgi hơi ngẩn ra. Sau đó, cô lập tức phát hiện người đàn ông này hình như vẫn còn đang buồn ngủ, liền chủ động đề nghị:

"Tôi có thể giúp anh lái xe không?"

"Cô biết lái xe?"

"Phải."

Junghyun dừng lại đôi chút, cuối cùng gật đầu đồng ý, hai người họ đổi vị trí cho nhau. Junghyun sau khi bật chế độ chỉ đường giúp cô, cậu hạ thấp ghế phụ, ngả người nhắm mắt muốn chìm vào giấc ngủ.

Seulgi chuyên tâm lái xe, nắng ban mai dần hé lộ trên khắp nẻo đường, khi dừng đèn đỏ lần thứ ba, cô bất giác quay sang nhìn người bên cạnh.

Junghyun hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, mái tóc trước khi đi vừa vuốt gọn bây giờ đã lại rối lên, rủ xuống vầng trán cao rộng. Vẻ mặt lúc ngủ nhìn rất an yên, một tia nắng bên ngoài vô tình lọt qua khe cửa kính, chiếu xuống nửa gương mặt Junghyun.

Trong một khoảnh khắc, Seulgi thấy trái tim trượt mất một nhịp, người bên cạnh bỗng chốc trở nên đẹp đẽ và rực sáng hơn bất cứ thứ gì cô từng thấy trên đời.

"Đẹp quá!"

[VSOO-KOOKSOO]HÔN NHÂN TÀN KHỐC [CHUYỂN VER]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ