JungKook cảm giác như anh vừa chỉ ngủ một giấc, một giấc ngủ chẳng khác ngày thường là bao, khỏa lấp hết thảy không gian tối tăm trong tâm trí là đôi mắt sáng lấp lánh của Jisoo, là nụ cười của cô, là giọng nói ngọt ngào, là mùi hương ám ảnh anh suốt bao nhiêu năm tháng.
Những ngón tay khô khốc chạm lên làn tóc của Jisoo đang ngủ gục bên cạnh, động tác có phần cứng ngắc, khớp xương hơi đau nhức mỗi khi anh cử động.
Giấc mộng của JungKook chưa bao giờ hiện lên chân thực như thế, đến nỗi khiến đôi mắt trầm lặng của anh có chút bỏng rát, viền mắt đỏ lên. Sự tiếp xúc từ da đến những ngọn tóc mềm, hơi lạnh của Jisoo, tạo cảm giác lưu luyến không muốn dừng lại.
JungKook không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ có cảm giác anh giống như người đi lạc, lạc vào một miền kí ức hư thực, sau đó không có ý định tìm đường thoát ra nữa. Cho mãi tới cuối cùng, giọng nói của Jisoo liên tục vang đến bên anh, hơi ấm từ cô, cái chạm tay...tất cả với anh gần đến như thế.
"Cuối cùng, em đã ở đây rồi."
JungKook cất giọng nói lời đầu tiên, thanh âm khản đặc, câu chữ như bị nuốt trở lại một nửa, cổ họng đau đớn. Anh muốn cười tự giễu chính mình, anh như kẻ si tình, cũng như kẻ điên, theo đuổi một người con gái suốt bao nhiêu năm tháng.
Ở phía sau cô lúc cô còn là một đứa bé nằm trong nôi, đến khi cô trở thành thiếu nữ trăng tròn, rồi thành một người phụ nữ trưởng thành. Rốt cuộc cũng đến ngày này, cô ở ngay bên cạnh, vươn tay là chạm đến, dứt khoát một chút còn có thể ôm vào lòng.
"Jin, Jin..."
Jisoo không biết mơ thấy gì, giật mình tỉnh giấc, còn gọi tên anh mấy lần. JungKook tránh không kịp đôi mắt hoang mang tìm kiếm của cô.
"Jin, anh lại tỉnh rồi?"
Jisoo dường như vui mừng, ôm chặt lấy JungKook, nghe nhịp tim anh đập mạnh trong lồng ngực, tay anh từ trên mái tóc trượt xuống bờ vai gầy hơi run lên của cô.
Cảm xúc như một quả bom hẹn giờ, chuẩn bị cán mốc nổ tung, JungKook dùng sức lực kìm chế kích động trong lòng, trán anh nổi đường gân xanh, máu trong cơ thể cũng như đang luân chuyển một cách nóng bỏng.
Chỗ trái tim đang đập liên hồi, vô cùng đau đớn.
"Jin, em xin lỗi. Xin lỗi."
Jisoo không muốn buông anh ra, cô không biết làm gì hơn ngoài việc ôm anh như thế này.
Hai người im lặng thật lâu như vậy, cuối cùng bàn tay Kim Seokjin cũng chủ động chuyển xuống ôm ngang hông cô, anh hôn nhẹ lên trán Jisoo.
"Soo Soo..."
Cùng cực ôn nhu, hai chữ "Soo Soo" giống như thế này, trên đời thật sự không có người thứ hai gọi được như thế.
"Jin, em đây. Jin..."
Cô cũng muốn gọi anh, gọi nhiều chữ "Jin" hơn nữa, gọi thay cho ngày anh vừa bế cô toàn thân đầy máu, vừa ra lệnh đốt cả biệt thự Kim gia. Gọi thay cho ngày anh ôm cô ngồi trong xe ô tô, nói với cô.
"Anh sẽ đem ánh sáng về lại cho em. Soo Soo, khi ấy hãy hứa với anh được không? Hứa với anh trong mắt em chỉ có anh."
Gọi thay cho ngày anh cùng cô ở Jeon gia, ân cần kề cạnh, giống như muốn đem mọi ôn nhu cùng nuông chiều trên đời cho cô hết thảy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[VSOO-KOOKSOO]HÔN NHÂN TÀN KHỐC [CHUYỂN VER]
RomanceHôn nhân tàn khốc_lanD1999 Gương vỡ không lành Đêm nào cũng bị hành hạ đến chết đi sống lại, với Kim JiSoo có lẽ đã trở thành một luật định không thể chống đối. Dựa vào tường một chút, cô cố gắng giữ cho hơi thở bình ổn, tay xoa nhẹ lên bụng như trấ...