Chương 93

63 5 0
                                    

Jung tiên sinh, đây là hồ sơ ngài cần."

Jimin vươn tay đón lấy một tập hồ sơ từ tay người đàn ông mặc âu phục màu đen, trong lòng bất giác không định hình được cảm xúc. " Jung tiên sinh?" ba chữ này vốn không phải dành cho hắn.

Người bên cạnh như dễ dàng đoán biết được ý nghĩ của Jimin, không đợi hắn cho phép mà tự ý mở lời.

"Bất kể ngài có là ai, một khi đã ngồi ở đây chính là Jung Haein - Jung tiên sinh, chỉ có trên nhiều người chứ không hề đứng dưới ai. Mong ngài đừng ở trong bất kì một giây phút nào mà quên đi điều đó."

Jimin bỗng dưng bật cười.

"Nói rất hay"

Park Jinyoung quả đúng là Park Jinyoung, tên anh như bầu trời, năng lực cao đến bao nhiêu mà có thể khiến thuộc hạ cũng trở nên sắc bén như vậy.

Jimin lật giở tập tài liệu trên tay, ngay trang đầu tiên là hồ sơ bệnh án của JungKook, ánh mắt tối thẫm vừa lướt qua từng dòng chữ, khóe môi nhàn nhạt cười.

"Mù rồi?"

Bên ngoài vang ba tiếng gõ, mỗi một tiếng cách nhau khoảng 3 giây, âm lượng vừa đủ, thời gian tương đối chuẩn xác. Nhận được ánh mắt cho phép của Jimin, người đàn công bên cạnh tiến lại mở cửa phòng.

"Jung tiên sinh. Kim TaeHyung vừa xuống sân bay một giờ trước. Hiện tại đang ở khách sạn Quevis."

Sắc mặt Jimin ngưng đọng đôi chút. Người nên đến rốt cuộc rồi sẽ đến. Jisoo cuối cùng vẫn là điều mà Kim TaeHyung không thể buông bỏ.

"Jung tiên sinh, ngài đang tính toán sẽ hợp tác với Kim TaeHyung?"

"Yoongi, cậu nghĩ thế nào?"

Không gian hơi trầm xuống, một lúc mới nghe thấy giọng nói cất lên.

"Sẽ không."

Đúng. Sẽ không. Park Jimin có cách của mình. Kim TaeHyung cũng tự có lựa chọn riêng. Lần này ai thắng ai thua, còn phải xem vận mệnh xoay vòng.

***

Một tuần sau bài tập phục hồi đầu tiên, JungKook có thể tự đi lại như bình thường, tình trạng sức khỏe cũng không còn đáng quan ngại, chỉ riêng đôi mắt đã mất đi tầm nhìn.

Bác sĩ cũng đã nói qua do dây thần kinh thị giác bị tổn thương, đồng tử cũng ảnh hưởng nặng, trừ khi gặp được người hiến mắt phù hợp mới có thể làm phẫu thuật cấy ghép.

Mặc dù vẫn còn một liệu trình trị liệu kéo dài 5 ngày nữa, nhưng JungKook đã từ chối. Vì thế hôm nay là ngày anh xuất viện, những người cần có mặt cũng đều đã có mặt đông đủ. Seulgi đứng cạnh Jeon phu nhân, trên tay cô ôm một giỏ hoa Anh Thảo, hương hoa thoảng qua khứu giác.

Jisoo giúp JungKook cài cúc áo sơ mi màu trắng, thân âu phục phẳng phiu ở trên người anh tạo nên cảm giác hơi xa cách.

Lúc này Sohee bước đến, đưa cho Jisoo một sợi băng bằng lụa, sự tiếp xúc mềm mại giữa lòng bàn tay, hai mắt cô hơi ướt.

Còn nhớ ngày Jisoo đơn độc ngồi cạnh khung cửa sổ của bệnh viện. Hai mắt mù lòa, đôi chân tài phế, tâm can tê liệt, máu cùng nước mắt đều không còn có thể chảy ra. Và anh bước đến, dùng dải lụa mềm mại, quấn lên mắt cô, len lỏi vào trong lòng, buộc lấy trái tim đã vỡ tan từng mảnh.

Hôm nay, cô trả cho anh những cảm xúc ấy. Jisoo cảm nhận được hai tay mình đang run lên, trong não chạy qua hình ảnh cô nhóc đứng đối diện cậu thanh niên ngoài ban công, ngước đôi mắt to tròn.

"Hôm nay sinh nhật Jin hả?"

"Ừ"
Để Jisoo không phải cứ ngước đầu đến khi chiếc cổ trắng nõn mệt mỏi, JungKook vừa cong môi cười, vừa bế cô lên.

"Em không có quà tặng cho Jin."

"Không cần."

Nhìn biểu hiện buồn rầu trên mặt Jisoo, JungKook không che dấu được ý cười trong đôi mắt. Sau đó như suy nghĩ ra điều gì, Jisoo tháo dải lụa buộc tóc của cô nhóc, buộc vào tay JungKook.

"Tặng Jin sợi ruy băng em thích nhất được không?"

"Được."

JungKook gật đầu thỏa hiệp.

Như tự cảm thấy chưa được thỏa đáng cho lắm, Jisoo vòng tay ôm lấy cổ cậu thiếu niên.

"Tặng thêm em cho Jin nữa."

Những ngón tay của JungKook luồn vào mái tóc tơ mềm mại đang tỏa ra của Jisoo, nắm lấy một lọn tóc nhỏ, ôn nhu đặt lên môi mình.

Là em tự nói nhé.

"Jin, hôm nay sinh nhật anh."

Trùng hợp làm sao, Jisoo cố gắng kìm chế sự nghẹn ngào đã dâng đến cổ họng. Nhìn người đàn ông có dáng dấp cao lớn, thẳng tắp kiêu ngạo, những đường nét đẹp đẽ trên gương mặt gần như bị dải lụa che mắt làm cho chìm xuống, bạc môi anh hơi mím lại lạnh lùng.

Không nhìn được nữa. Ánh mắt ôn nhu trong vắt, như ẩn chứa thâm tình của cả đời dành cho cô suốt hơn 20 năm. Đến giờ là thứ không nhìn lại được nữa.

"Ừ."

Cái nắm tay của anh vẫn ấm áp như vậy, siết chặt lấy tay Jisoo. Không ai nói với ai câu nào, không gian rơi vào một nốt lặng.

"Em không có gì tặng cho anh cả."

Jisoo vô thức sờ lên tóc mình, một sợi ruy băng để tặng anh cũng không có.

JungKook nâng tay của Jisoo lên, hôn nhẹ.

"Đúng là em không còn gì để tặng anh. Bởi ngay bản thân em đã tự tặng mình cho anh từ nhiều năm trước rồi. Quà trên đường vận chuyển gặp sự cố sao? Mà giờ mới đến được đây."

Ở bên cạnh, Jeon phu nhân chỉ biết cười ngốc, nhưng đôi mắt bà đỏ hoe, giọt lệ đã trực trào nơi khóe mi.

Seulgi nhìn xuống giỏ hoa xinh đẹp trên tay mình, cuối cùng tình yêu của hoa Anh Thảo cũng được đáp trả rồi. Có thể tình cảm ấy vẫn sẽ rất thầm lặng, nhưng không còn là sự thầm lặng đơn độc ưu thương nữa.

"Jin, chúng ta về nhà."

Câu nói của Jisoo vang lên từ màn hình trước mặt, được TaeHyung tua đi tua lại rất nhiều lần. Cuối cùng, y ấn nút dừng, phóng to hình ảnh gương mặt Jisoo lên. Nực cười, y thế mà có thể ở đây xem Jisoo cùng Kim Seokjin đoàn tụ? Còn xem cô dùng ánh mắt trìu mến thế kia, giọng nói dịu dàng thế kia đối với người đàn ông khác? Về nhà, nhà của cô cùng Kim Seokjin sao?

Trong mắt y chỉ toàn những giễu cợt, tiếng điện thoại bất chợt reo vang trên mặt bàn. Như đã biết trước được người gọi tới là ai. TaeHyung mở lời chào bằng tiếng Anh, giọng nói hơi trầm và có vẻ thận trọng.

Cuộc điện thoại không kéo dài, và kết thúc bằng một lời tạm biệt có tính xã giao. Trên bàn cũng có sẵn một hộp đựng bằng gỗ đựng xấp giấy ghi chú, kèm một chiếc bút mực có thiết kế tinh xảo. TaeHyung tiện tay rút lấy một tờ, ghi vào thời gian và địa điểm y vừa nhận được qua điện thoại.

Dòng cuối cùng còn đề một bí danh: "Miss.Jenny

[VSOO-KOOKSOO]HÔN NHÂN TÀN KHỐC [CHUYỂN VER]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ