Chương 4.

287 34 0
                                    


"Đại phu, vị công tử này thế nào?" – Thái Anh đứng bên cạnh nhìn tên đang giả bệnh nằm trên tháp, cười cười hỏi.

"Thái Anh cô nương, Trân Ni cô nương, vị công tử này căn bản không gãy xương đùi!" – Lão đại phu làm nghề y hơn mười năm không có khả năng ngay cả bệnh này cũng không sờ ra, cho nên lão vừa mở miệng nói liền khiến ba người đứng phía sau nóng nảy.

"Sao có thể?" – Lạp Lệ Sa làm vẻ mặt thực kinh ngạc. "Vậy vì sao đệ đệ của chúng ta đau như thế?"

Đệ đệ? Lão đại phu trừng mắt nhìn Lạp Lệ Sa, nói đùa, mạch tượng của người trên tháp rõ ràng chỉ là nữ tử, sao có thể là 'đệ đệ'? Tay bắt mạch lần nữa, đúng vậy, là nữ tử.

"Đúng vậy, ta đau quá..." - Tự nhéo mình một cái, Kim Trí Tú khóc không ra nước mắt, sao lại tới mức bi thảm như thế này?

"À... dựa theo kinh nghiệm làm nghề y nhiều năm của lão phu, vị 'công tử' này chắn hẳn là bị nội thương, cho nên trong lúc nắn xương nhìn không ra. Ừm...đúng vậy!" – Nói thật lão đại phu cũng không rõ rốt cuộc là có chuyện gì nhưng cũng không muốn ở trước mặt hai vị cô nương phải thừa nhận bản thân không đủ khả năng, nói thế nào thì hắn cũng là lang trung đứng đầu Ô Tô, không có chuyện bệnh nhỏ mà cũng không biết.

"Nội thương?" – Hai chữ này là của Trân Ni nãy giờ đứng ở một bên lạnh lùng nhìn, nàng hơi nhíu mi nhưng cũng không nói gì tiếp, trong lòng nàng nhanh chóng đưa ra kết luận: Lang băm!

Thái Anh cũng không ngờ lang trung đứng đầu Ô Tô lại chỉ có danh như thế, cố nén xúc động muốn ném hắn ra bên ngoài, nói:

"Một khi đã như vậy xin phiền đại phu lo tiếp."

"Trân Ni cô nương, Thái Anh cô nương xin yên tâm, lão phu tất nhiên sẽ chữa khỏi cho công tử này, chỉ là có ít dược liệu..." - Phần sau lão không nói ra miệng, nhưng chỉ cần không ngốc thì điều biết, 'dược liệu rất quý'!

"Ngân lượng không thành vấn đề, chỉ cần đem người chữa khỏi là được." – Thái Anh nuốt xuống cục nghẹn trong lòng, lang trung này thật không có chút y đức, may là các nàng chưa bao giờ xem qua kẻ gọi là danh y này. Đương nhiên không có chuyện bạc ném không xuống nước, cho nên nàng bày ra nụ cười hoàn mỹ. "Nhất định phải chữa khỏi!"

Những lời này giống như mệnh lệnh, nhưng trong mắt lão đại phu mê tiền thì...

"Nhất định nhất định, hai vị cô nương xin yên tâm."

Lạp Lệ Sa, Tống Vũ Kỳ, Kim Mễ Ni thầm thở dài nhẹ nhõm, quả nhiên là lang băm hại chết người! Nội thương? Ha ha, rõ ràng là nội bộ không bị thương.

"Ba vị công tử, chúng ta nhất định chữa khỏi cho đệ đệ các ngươi, xin yên tâm!" – Thái Anh cười nói, chỉ có người hiểu nàng như Trân Ni mới biết được nụ cười kia của nàng có bao nhiêu nguy hiểm.

"Ha ha, đa tạ hai vị cô nương!" – Trời biết lúc Lạp Lệ Sa nói ra những lời này nàng muốn hộc máu biết bao nhiêu, ngươi tùy tiện cho không mấy trăm lượng bạc để giải quyết một vấn đề vốn không có gì, tại sao lại muốn phiền phức như vậy?! Người liên quan như ta còn không lấy được một đồng nào.

Tứ Lưu Manh và Tứ Hoa Khôi [LICHAENG-JENSOO-MINMI-YUYEON]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ