Jennie cầm xấp giấy tờ với thẻ ngân hàng Chaeyoung đưa trong túi xách, nàng ra ngân hàng hỏi xem thẻ còn bao nhiêu, kết quả hỏi xong hai mắt liền trợn tròn, vẫn một triệu, không thiếu một cắc...
Nàng nhớ rõ đã nói Chaeyoung dùng số tiền này để giúp nàng bỏ trốn và mua nhà, sao đến một cắc cũng không thiếu? Chaeyoung lại không dùng tiền này, mà dùng tiền của chính bản thân, chuyện này để Jennie giận không thôi, không thể không giận.
Hai ngày này Chaeyoung liên tục đợi điện thoại Jennie, nhưng di động của mình đến giờ vẫn không chịu reo, trừ 10086 cái tin nhắn ra...
Hôm nay là ngày thứ ba có được tự do, nàng theo chỉ đường của Rei Naoi đến tiểu khu trên giấy tờ nhà Chaeyoung đưa, nàng đã là chủ nhân chính thức của căn nhà ở tiểu khu này. Nhà Jennie ở lầu mười một tòa số bảy, một căn tiểu hộ chừng năm mươi mét vuông, hai gian một phòng. Jennie không thích nhà quá to, nhìn những khoảng không trống rỗng, rất lạnh lẽo.
Mở cửa vào, căn nhà đã được lau dọn sạch bong, không cần nghĩ cũng biết đây là kiệt tác đáng yêu của mẹ nuôi Rei Naoi. Chả trách hôm nay mình đi xem nhà mới, lại không đi theo, còn mặt mày đầy hưng phấn, thì ra là muốn cho mình niềm vui bất ngờ a! Điều này khiến Jennie thấy ấm lòng, cảm giác có người thân thương yêu thật tốt.
Nhưng từ khi rời Jisoo đi, nàng không có được vui vẻ như trong tưởng tượng, thỉnh thoảng còn nghĩ đến đối phương là như thế nào?
Thế nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện này, nàng đều lắc mạnh đầu một cái, cớ chi mình lại để tâm Jisoo? Có lẽ do mình ngây ngốc bên người Jisoo năm năm, dù hận cô thế nào đi nữa, cũng sẽ đan xen một chút 'Tình thân'?!
Trong phòng này có mọi thứ, quần áo mới treo trong tủ, đồ ngủ các loại, thậm chí cả đồ lót, có thể thấy Chaeyoung tỉ mỉ ra sao. Bởi giấy tờ tùy thân của Jennie vẫn còn chỗ Jisoo, không có bằng lái, nên Chaeyoung không mua xe cho nàng, mà thẻ ngân hàng và giấy tờ nhà đều để tên Im Suk.
Lúc này, di động Jennie reo lên, nàng cầm ngay kiểm tra, là một dãy số lạ, rõ ràng là Chaeyoung từ Pháp gọi.
"Jennie hả? Tớ Chaeyoung bạn thân nhất của cậu nè!!!" Thanh âm vui sướиɠ của Chaeyoung ở bên kia truyền đến.
"Haha, cậu đã đến Pháp rồi nhỉ? Sao bây giờ mới liên lạc tớ?" Jennie đầu tiên nhẹ giọng cười, sau đó giả vờ tức giận chất vấn Chaeyoung.
"Còn không phải mấy người họ hàng thân thích nhà tớ, thấy tớ trở lại, họ liền kéo tớ đi chỗ này chỗ kia. Có điều tớ sớm biết cậu đã đến Monaco thị, là Lee thúc thúc kể, giờ cậu là con gái nuôi của Im trưởng phòng rồi, không tồi!" Chaeyoung thong thả nói.
"Còn không phải nhờ có cậu! Đúng rồi, Chaeyoung, trong thẻ tớ sao tiền vẫn đầy đủ vậy, đừng nói với tớ là cậu đã dùng tiền của mình!!!".
Jennie nhớ tới chuyện lúc sáng, giọng hơi bất mãn chất vấn Chaeyoung.
"Thôi chết, bên tớ có chuyện rồi, tớ cúp trước, lần sau mới nói với cậu ha, bái bai cậu Jennie!" Chaeyoung nghe thấy Jennie nghi ngờ trong điện thoại, liền viện cớ cúp máy.
"..." Jennie không lên tiếng, đáp án này đã rõ ràng không thể rõ ràng hơn.
Vì vậy Jennie quyết định không động vào khoản tiền nhà, nàng chuẩn bị giữ lại chúng, chờ Chaeyoung trở lại, đem tiền hoàn trả, nàng đã thiếu Chaeyoung quá nhiều...
Lúc xế chiều, nàng đến tiệm an táng, đặt hai tấm mộc bài. Một cái cho Kim Bum, một cái cho Jang Won, đại khái sáng mai có thể đến lấy. Jennie bỏ trốn, trên cơ bản không mang theo thứ đồ nào của Jisoo, cũng không dám mang, cho nên không có tấm hình nào của cha mẹ.
Thật ra số tiền một triệu ấy, Jennie đã bắt đầu dành dụm từ năm hai đại học, vốn là tiền chữa bệnh cho Jang Won, Jennie định sau khi Jang Won tỉnh lại, hai mẹ con liền đưa nhau rời khỏi Yeosu thị. Thế nhưng, nguyện vọng này đã trở thành hư vô, Jang Won từ ngày đó không bao giờ tỉnh lại, trở thành người vô tri vô giác, vào rạng sáng một ngày nọ quả tim của bà đột ngột ngừng đập, hoàn toàn rời khỏi nhân thế...
Mà cái ngày đó, cũng là ngày sinh nhật Jennie tròn hai mươi ba. Chỉ trong một ngày, thế giới của Jennie hoàn toàn sụp đổ. Jang Won chính là lý do duy nhất nàng ở lại bên cạnh Jisoo, cho nên bắt đầu từ ngày đó, Jisoo mỗi ngày đều canh chừng Jennie nghiêm ngặt. Thế nhưng một tháng sau khi Jang Won qua đời, Jennie vẫn bỏ trốn...
Jennie một mực không biết nên làm gì, nàng không muốn lại phải vào làm trong đơn vị xí nghiệp, nàng luôn cảm thấy thế không được tự do.
Đại học nàng học ở Yeosu thị là học viện mỹ thuật, học chuyên ngành mỹ thuật. Lúc ấy là Jisoo hết sức đề cử, nếu lúc đó nàng không đi có lẽ đã không phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Đầu năm ba, nàng phát hiện dù dành dụm bao nhiêu cũng không đủ cho Jang Won điều trị, tiền thuốc thang của một ngày phải tốn chừng mấy ngàn, nói chi chi phí cho dụng cụ điều trị. Cho nên, lúc trường bắt đầu thực tập, nàng xin Jisoo cho phép nàng vào công ty làm. Jennie vẫn nhớ Jisoo lúc ấy nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn là cho nàng vào Kim thị Quốc Tế.
Nàng làm trái ngành, hơn nữa bản thân lại vốn không ganh đua háo thắng, cũng để nàng phải chịu khổ không ít. Thế nhưng, dưới sự giúp đỡ của Jisoo, vẫn là thuận lợi loại bỏ mọi khó khăn, chưa tới hai năm dưới sự 'cấc nhắc' của cô, nàng trở thành giám đốc khâu tiêu dùng...
Trở lại nhà vợ chồng Im Suk, Im Suk cùng Rei Naoi đang bận bịu làm gì đó. Thấy Jennie trở về, Rei Naoi liền sải bước xông đến kéo Jennie "Jennie, về rồi à? Chao ôi, nhìn con nóng nực, mau đi tắm đi, tắm xong cũng vừa lúc ăn cơm!!!" Nói xong, không đợi Jennie kịp phản ứng liền đẩy nàng vào phòng tắm, thuận tiện đưa nàng đồ đạc tắm rửa cầm theo, thế gọi là một phát tốc độ.
Vì vậy, Jennie không thể làm gì khác hơn là nghi vấn đầy đầu cởϊ qυầи áo bắt đầu tắm, dẫu sao bây giờ cũng là tháng tám, nóng không chịu được.
Tắm xong bước ra ngoài, Im Suk với Rei Naoi đã ngồi thẳng thóm trên sô pha chờ nàng, hơn nữa trên bàn cơm cũng không có thức ăn Rei Naoi đã nói.
Nàng liền bị hai người bọn họ kéo vào phòng nơi nàng đã ở hai ngày nay, thì ra, đồ đạc trong này toàn bộ đều đã được đổi hoàn toàn mới, hơn nữa còn thêm một cái máy tính xách tay Apple.
"Haha, con thấy sao? Hiệu suất cũng không tồi phải không!" Những thứ này là trước đó vài ngày Im Suk tìm đặt người quen, sáng nay mới vừa đưa tới.
Hôm nay, để cho Jennie cảm động thực sự có quá nhiều! Buổi tối, do Rei Naoi không kịp làm cơm, nên cả nhà ba miệng ra ngoài ăn.
Mà lúc này trong thư phòng Kang Daesung , hai người đàn ông cung kính trước ông ấy, áp giải một người nam tử thân tây trang đen khôi ngô tuấn tú.
"Hoyeon, cô có thể nói là chuyện gì không?" Kang Daesung mở miệng, giọng vô cùng trầm thấp, khiến người ta không thể suy xét ông.