Chủ tịch Nguyễn Văn Thành tìm được cách liên lạc với Minh Triệu từ ban tổ chức đại hội, nhắn một tin tức ngắn gọn, ý là tối ông ta sẽ đi Phú Quốc, còn nói mấy lời khách sáo linh tinh, hy vọng giáo sư Triệu có thể chiếu cố Kỳ Duyên nhiều hơn một chút.
Như thế có thể thấy được, có lẽ chỉ có Beethoven mới có khả năng bóp cổ vận mệnh, còn phần lớn thời điểm, thường thường bị đè ép gắt gao không phải vận mệnh, mà là chúng ta ở dưới bánh xe vận mệnh.
Kỳ Duyên ở Phú Quốc xa xôi, không biết mình đi rồi Ánh Quỳnh càng "lười", trừ đi học, ăn cơm, làm trợ lý ra, tất cả thời gian đều gả cho phòng ngủ, cửa lớn không ra cửa nhỏ không màng, đúng tiêu chuẩn "cô vợ nhỏ". Chỉ thường xuyên nhìn không khí ngẩn người, thở dài.
Hôm nay, hai tiếng trợ lý với Minh Tú vừa chấm dứt, Ánh Quỳnh thở dài thật sâu một hơi. Số lần thở dài mấy ngày qua còn nhiều hơn tổng số lần thở dài suốt hai mươi năm nàng sống, nàng cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục thở dài như thế, chắc chắn mình còn già mau hơn mấy bà mẹ có con nhỏ mất thôi,
Đi đến cạnh cửa, Ánh Quỳnh bất giác quay đầu, lưu luyến liếc nhìn Minh Tú ở trong phòng, người kia căn bản không giương mắt lên tiễn, chính xác mà nói, ngay cả ý đưa tiễn đều không có. Nàng cắn cắn môi, cau mày ủ rũ đi ra ngoài.
Ngay lúc nàng đi qua chỗ rẽ rồi biến mất, giây tiếp theo Minh Tú liền ngẩng đầu lên. Nhìn thân ảnh đã biến mất, trong ánh mắt cô ánh lên thứ tình cảm nói không nên lời. Làm sao cô không biết nỗi khổ sở của Ánh Quỳnh, tối hôm đó nhìn Ánh Quỳnh khóc thành như vậy, trái tim cô cũng đau đớn như sắp vỡ ra. Không giữ nàng lại, thì sau này không được tự nhiên khi nhắc tới nàng, mà dưa ngốc đó lại trực tiếp coi ngày đó như một tờ giấy đã lật qua, không mang lời mở đề, mà trực tiếp lảng tránh. Sau hôm đó, nhìn như bình tĩnh, lại cực kỳ giống gợn sóng trước phong ba, ai cũng không biết có thể nín nhịn tới khi nào, mà lúc bùng nổ thì có dáng vẻ gì.
Minh Tú muốn giải thích rõ ràng, bản thân cô cũng rối rắm lắm mà, phải nói thế nào đây? Mọi chuyện đều chẳng làm rõ, nàng khóc vì lý do gì cũng không biết, chẳng lẽ chỉ bằng suy đoán liền kết luận là vì mình sao? Trường hợp xấu hổ ngay cả Minh Tú đều không chịu nổi như vậy không ngờ ngay cả một lý do thích hợp đúng đắn cũng không có, lại càng khỏi nói đến việc giải thích rõ ràng.
Bắt đầu từ khi nào thì cô và Ánh Quỳnh vượt ra khỏi ranh giới rạch ròi giữa cô trò, là vì hai nụ hôn mập mờ không rõ kia sao? Lại bắt đầu từ khi nào, tiểu sắc lang này đã cắm rễ trong lòng mình, thời thời khắc khắc đều khiến trái tim đau đớn, như thế muốn đào cả quả tim ra. Cho dù nàng ngay bên cạnh, cũng không biết tiểu sắc lang bị mình đùa giỡn liền đỏ mặt đó trong lòng rốt cuộc nghĩ gì.
Loại cảm giác này rất khổ sở, mà Minh Tú chưa bao giờ nếm trải cảm giác tra tấn không phát tiết được cơn buồn bực thế này. Mà hình như giới hạn là tự cô bước qua mà, như vậy hẳn là nên do cô chấm dứt mới phải.
Ngày đó quả thật chịu đựng đủ lắm rồi, trong hơi thở còn lưu lại mùi hương của Ánh Quỳnh, Minh Tú thầm hạ quyết định, ngày mai cô cần nói cho Ánh Quỳnh biết một quyết định của mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
[TRIỆU - DUYÊN] _GIÁO SƯ ƠI! GẤU YÊU PÉ
RomansTác giả: Tích Trần Thể loại: Bách hợp, đô thị, ngược tâm, HE Nàng là mỹ nữ giáo sư phong mĩ toàn trường, cao quý, tao nhã, bác học đa tài, cũng là một khối băng sơn với thân hình gợi cảm lại mị hoặc. Tuy có nhiều người "mơ mộng" nhưng nàng lại chỉ n...