Đầu tháng đông pt.3

1.4K 71 3
                                    

Vào thời gian này Như Ý cũng không có hứng thú với việc nặn gốm sứ nữa, không phải là vì nàng đã chán bộ môn này mà là trời thì lạnh. Tay thì không giữ ấm được cứ thi thoảng thì lại lạnh tê cứng ra hết, lại còn phải đụng nước để tạo hình thù cho mấy cục đất sét thì đúng là thử thách lòng kiên trì của nàng quá rồi.

Thay vào đó thời gian rảnh trong mùa này Như Ý lại tự tìm ra một thứ để tự mình tiêu khiển đó là móc len. Trước đây khi còn nhỏ nàng đã được bà dạy cách đan len làm mũ, áo, khăn, nón các thứ nên cũng không ngán tay mà lĩnh vực này. Để chuẩn bị cho mùa giáng sinh năm nay, mấy hôm trước Hải Lan đã mua rất nhiều đồ trang trí, còn đặt hẳn một cây thông cao khoảng 1 mét hơn trên mạng về. Cô kéo bạn bè về nhà mình, vừa ngồi nói chuyện vừa cùng nhau trang trí cho phòng khách của căn nhà trở nên xinh đẹp hơn. Một cô bạn loi nhoi còn chạy tận lên trên tầng lúc không ai để ý treo cả hai chiếc vòng nguyệt quế màu xanh có đính những hạt charm lấp lánh lên cửa phòng của Hải Lan và cửa phòng nàng, đến vợ chồng nàng nhìn thấy căn nhà nhờ đám trẻ này mà trở nên có màu sắc cũng thấy vui vẻ hẳn hơn.

Cũng là dịp cuối năm đồng nghĩa với việc mùa thi cũng đang tới gần. Cũng vì lão Diệp ít để tâm tới chuyện bài vở của cô, Như Ý thì càng không quan tâm. Nên không ai giám sát mà chuyện học hành của Hải Lan trong học kì qua giảm xuống thấy rõ, nếu cứ tiếp tục thế này thì không chừng ba cô sẽ bắt cô bỏ môn boxing đi mất. Nên đợt thi này Hải Lan dặn lòng không được sao nhãn, bớt đi chơi bời lại mà tập trung toàn lực.
_____

Sân bay người người nhộn nhịp, Trần Hiển ăn mặc kín từ đầu đến chân đứng một góc ở sảnh để đợi ai đó. Cậu cứ đi qua lại tới lui, rồi thở dài cứ như việc này bị ép vậy.

Một hồi lâu sau thì người bên trong cũng đi ra, Tương Nhậm với chiếc manteau dài màu xám nhạt, cổ áo, cổ tau điểm thêm một hàng lông tơ mềm mượt. Đầu đội mũ lông tệp màu với áo, mang guốc cao quý phái, và với kính râm sang trọng làm chị ta luôn có khí chất hơn ai.

- Cuối cùng chị cũng tới rồi.
- Em trai đợi có lâu không?
- Không có lâu mà là quá lâu luôn.

Trần Hiển phàn nàn với chị họ dù rõ ràng không phải tại chị ta, Tương Nhậm bỏ kính xuống, đôi môi đỏ tươi nhoẻn lên cười với cậu

- Làm gì mà cau có thế? Đâu phải lúc nào cũng được đi đón chị như vậy chứ.
- Vali chị đâu?
- Chị nhờ người chở về nhà rồi, có khi còn tới trước hai chị em mình đó.

Cậu đảo mắt chán chường rồi cùng bà chị đi ra xe nhà đang đợi trước sân bay mà cùng nhau về.

- Em nói này.
- Hmm?
- Nếu không phải vì ba em bảo chị về Trung Quốc nghỉ lễ giáng sinh, thì chị cũng sẽ tự ý về đúng chứ?

Trần Hiển trầm mặt quay sang hỏi chị họ đang bận dậm lại kem nền trên mặt.

- Vậy em nghĩ lí do gì chị sẽ tự ý về lại Trung Quốc?
- Là Diệp Hải Lan.

Tương Nhậm cười thích thú rồi đậy hộp phấn đắt tiền lại hỏi cậu em, Trần Hiển mặt không biến sắc mà nói ra cái tên đó làm chị ta chỉ biết cười trừ rồi tựa lưng ra sau.

[BHTT] Mẹ Kế | FUTANARI [ÝxLan]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ