Chương 84: Ông nội

6 0 0
                                    

Tôn Mạn Nhu ngơ ngác.

- -- Ông nội nuôi làm sao vậy? Sao lại đẩy cô ta ra?

Hơn nữa còn đấy cô ta ra trước mặt nhiều người như vậy, điều này khiến cho cô ta rất mất mặt đó!

Nhưng Tư lệnh Tiêu chẳng buồn liếc cô ta lấy một cái, đi thẳng đến chỗ Đồng Tuyết Lục.

Lông mày Đồng Tuyết Lục từ từ nhíu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đi tới chỗ cô.

- -- Ông nội nuôi?

- -- Nói cách khác ông ấy là chỗ dựa của Tôn Mạn Nhu?

- -- Ông ấy muốn làm gì? Đánh mình hả?

Trong lòng Dương Quốc Kiệt ở bên cạnh kích động đến không chịu được, nghĩ thầm: Tư lệnh Tiêu mau đánh cô ta mau đánh cô ta.

Ai ngờ Tư lệnh Tiêu đi đến trước mặt Đồng Tuyết Lục, một đôi mắt chim ưng kích động nhìn cô nói: "Ông là ông của cháu!"

Đồng Tuyết Lục: "???"

Mọi người: "!!!"

Tôn Mạn Nhu nghe như sét đánh giữa trời quang, đôi mắt bỗng trợn lên.

- -- Ông nội nuôi là ông của Đồng Tuyết Lục? Đây... đây là chuyện gì thế?


Đồng Tuyết Lục nhíu mày: "Đồng chí lớn tuổi này, ông đừng ăn nói hàm hồ, ông nội của tôi đã qua đời rất nhiều năm rồi."

Tư lệnh Tiêu kích động đến mặt mày đỏ bừng: "Ông thật sự là ông của cháu!"

Đồng Tuyết Lục trợn tròn mắt: "Còn tôi thì là cha ông đấy!"

Tư lệnh Tiêu: "..."

Mọi người: "..."

"Phụt."

Có người nhịn không được cười ra tiếng, nghĩ thầm cô gái này hài hước ghế?

Có vài người cho rằng Tư lệnh Tiêu chắc chắn sẽ tức giận.

Không ngờ Tư lệnh Tiêu chẳng những không tức giận, trái lại còn cố gắng làm cho gương mặt của mình nhìn trông hiền từ một chút: "Ông thật sự là ông của cháu, cha cháu - Đồng Đại Quân, là con trai của ông!"

Đồng Tuyết Lục trợn tròn mắt, khiếp sợ nhìn ông ấy: "Vậy khẩu vị của ông cũng nặng ghê?"

- -- Trông ông ấy tuấn tú lịch sự mà còn là tư lệnh, thế mà vừa ý dưa vẹo táo nứt Tạ Kim Hoa kia?

Tư lệnh Tiêu ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại, tức khắc đau lòng.

- -- Dù ông ấy có mù cũng không thế nào thấy ưng ý người phụ nữ Tạ Kim Hoa kia!

Ông ấy ho khan một tiếng nói: "Cháu hiểu lầm rồi, việc này nói ra thì rất dài, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống, ông từ từ giải thích với cháu."

Đồng Tuyết Lục nghĩ ngợi gật đầu: "Vậy đến nhà của người yêu tôi đi."

Có ông cụ Ôn và chú Tông ở đó, ông ấy cũng không dám bày trò gì.

Tư lệnh Tiêu nghe vậy, tức khắc càng thêm đau lòng.

- -- Cháu gái như hoa như ngọc đã có người yêu rồi? Chẳng lẽ sắp sửa kết hôn rồi ư?

Đồng Tuyết Lục nói xong xoay người dẫn đường đến Ôn gia.

Tôn Mạn Nhu như bị sét đánh ngây người nhìn Tư lệnh Tiêu định đi theo Đồng Tuyết Lục, lúc này cô ta mới lấy lại tinh thần: "Ông nội nuôi, cháu là Mạn Nhu đây..."

Dường như lúc này Tư lệnh Tiêu mới nhận ra sự tồn tại của cô ta, quay đầu liếc Tôn Mạn Nhu, lại liếc nhìn Dương Quốc Kiệt, ông nhíu hàng mày kiếm lại quát: "Có vừa rồi các người ăn hiếp cháu tôi không?".

Dương Quốc Kiệt không ngờ chuyện sẽ thành ra thế này, anh ta ngấn người.

Lúc này Tôn Mạn Nhu bị quát một tiếng mới tỉnh táo lại, cô ta run rẩy: "Không, cháu không có ăn hiếp cháu gái của người!".

Tôn Mạn Nhu giống như con gà bị người ta bóp cổ, trợn mắt nhìn Tư lệnh Tiêu không biết nói gì.

Tư lệnh Tiêu thấy dáng vẻ kinh hãi của 2 người bọn họ, quay đầu nhướn mày nhỏ nhẹ nói: "Có phải vừa rồi 2 người bọn họ ăn hiếp cháu không?"

Đồng Tuyết Lục nhìn vẻ mặt hiền từ của Tư lệnh Tiêu, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Tôn Mạn Nhu, chậm rãi nói: "Đúng vậy, vừa rồi cháu gái nuôi của người nói tôi, bắt cá 2 tay, đùa giỡn tình cảm của đồng chí Dương này."

"Chưa kể người yêu của tôi còn đẹp trai hơn đồng chí Dương này, thông minh hơn anh ta, với gia thế của người yêu tôi đã đủ xa anh ta mười mấy con phố. Một là mắt tôi không mù, hai là đầu tôi không úng nước, sao tôi có thể sẽ bỏ người yêu tôi đi thích anh ta chứ?"

Dương Quốc Việt như bị bắn một mũi tên vào ngực, gương mặt phồng lên đỏ bừng, nhưng giận mà không dám nói gì.

Người vây xem bên cạnh không quen biết Đồng Tuyết Lục hỏi: "Người yêu của nữ đồng chí này là ai?"

"Tôi biết, người yêu của cô ấy là cháu trai của tư lệnh Ôn!".

"Thì ra là cháu trai của Tư Lệnh Ôn, Ôn Như Quy chính là nam đồng chí đẹp trai nhất trong khu tập thể đội chúng ta, hơn nữa còn văn vẻ lịch sự, nam đồng chí này lấy đâu ra tự tin vậy?"

"Đúng thế, nếu là tôi cũng sẽ không mù mà đi thích anh ta! Với lại vừa rồi đồng chí Tôn nói như vậy, chẳng phải là đang phỉ báng nữ đồng chí nhà người ta sao? Thật sự quá xấu xa!"

Dương Quốc Kiệt bị bắn thêm một mũi nữa, mặt lúc đỏ lúc trắng, hận không thể đào cái lỗ chui xuống.

Sắc mặt Tôn Mạn Nhu phút chốc trắng bệch, đôi tay không khống chế được mà run rấy: "Tôi, tôi không có, tôi nghe đồng chí Dương nói thế đấy, anh ta nói đồng chí Đồng lừa gạt cảm tình của anh ta, tôi thấy anh ta nói chuyện đáng thương như vậy, cho nên tôi mới có thể bênh vực thay anh ta!"

"Cái rắm!" Dương Quốc Kiệt nghe thấy lời này lập tức nhảy cẫng lên như con ve chó.

"Con ả khốn nạn Tôn Mạn Nhu nhà cô, cô và người anh Tôn Võ Dương của cô cho người tới xúi tôi theo đuổi đồng chí Đồng, nói trên tay cô ấy có công thức nấu ăn, chỉ cần theo đuổi được cô ấy, công thức nấu ăn của cô ấy chính là của nhà tôi!".

"Ngay từ đầu Đồng chí Đồng đã từ chối tôi, các người bảo tôi đến bên này nói xấu cô ấy, như vậy thì danh hiệu đầu bếp quán quân cuộc thi nấu ăn của cô ấy bị hủy bỏ. Vì tôi nhất thời không có kiên trì nên mới tin chuyện ma quỷ của các người. Tôi thừa nhận bản thân mình không phải người tốt, nhưng các người đừng có mơ tưởng đấy hết tất cả trách nhiệm lên người tôi!"

- -- Chậc chậc chậc, hay cho vở kịch chó cắn chó!

Đồng Tuyết Lục khoanh tay nhìn cảnh tượng trước mắt, lũ ngu, hoàn toàn không cần chờ đến lúc cô ra tay đã nói ra hết rồi.

- -- Thủ đoạn thấp kém như vậy, bảo cô phát huy thế nào đây?

- -- Thật không thú vị.

Tư lệnh Tiêu ở bên cạnh lại tức giận đến mặt mũi đỏ bừng: "Tiểu Dương!"

"Hả?"

"Dạ!"

Vừa dứt lời, 2 giọng nói khác nhau đồng thời vang lên.

Một người là Dương Quốc Kiệt, một người là tân binh chở Tư lệnh Tiêu qua đây.

Tư lệnh Tiêu chỉ vào Dương Quốc Việt mắng: "Hả cái mông mẹ cậu! Ông đây gọi cậu khi nào?"

Dương Quốc Kiệt: "..."

Tư lệnh Tiêu nói với lính cần vụ: "Tiểu Dương, bây giờ cậu đến đơn vị của 2 người kia, hỏi thử lãnh đạo của bọn họ rốt cuộc giáo dục bọn họ kiểu gì, nếu như lãnh đạo của bọn họ mặc kệ, cậu cứ đến thắng đồn công an!"

"Đúng rồi, đừng quên tên khốn Tôn Võ Dương kia nữa!"

"Vâng, tư lệnh!"

Tiểu Dương xách mỗi tay một người, nhét 2 người Tôn Mạn Nhu và Dương Quốc Kiệt vào trong xe chở đi.

Tôn Mạn Nhu mặt cắt không còn giọt máu: "Ông nội nuôi, ông không thể làm vậy với cháu... Năm đó là cháu cứu mạng ông."

Tư lệnh Tiêu cười khẩy một tiếng: "Cứu mạng tôi cái rắm! Chẳng qua cô ở bên cạnh sủa 2 tiếng, nếu không phải thấy tên cô tương tự tên của bà nội cháu gái tôi, lại còn trùng ngày sinh nhật thì cô nghĩ ông đây sẽ nhận cô làm cháu gái nuôi à?".

"Nhưng ông đây cũng không phải là người vô tình vô nghĩa, nể mặt năm đó cô sủa 2 tiếng, cho nên tôi mới nương tay để tiểu Dương đưa cô đến đơn vị, bằng không bây giờ cô đã bị đưa thẳng đến đồn công an rồi!"

Tôn Mạn Nhu: "..."

Dương Quốc Kiệt ở bên cạnh tuy rằng rất sợ hãi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ như cha chết của Tôn Mạn Nhu này, không hiểu sao lại thấy sảng khoái.

Tiểu Dương đóng cửa xe lại, lái xe chở 2 người đi mất.

Đồng Tuyết Lục thấy 2 tên tai họa đã đi rồi, xoay người dẫn Tư lệnh Tiêu đến Ôn gia.

===

Ông cụ Ôn và chú Tông đã chờ ở nhà từ sớm, đợi đã lâu vẫn không thấy Ôn Như Quy về, Đồng Tuyết Lục cũng chưa qua đây.

2 người đang bàn bạc định đến tiệm ăn đón người thì thấy Đồng Tuyết Lục dẫn theo một ông cụ đến đây.

Ông cụ Ôn: "Tiểu Tông, cậu xem thử ông già phía sau Tuyết Lục là ai vậy?"

Chú Tông trợn to mắt xem thử: "Tư lệnh, tôi thấy người nọ sao lại có hơi giống với Tư lệnh Tiêu của khu vực Tây Bắc vậy?"

Trước kia chú Tông gặp qua đối phương một 2 lần, cho nên lúc này nhìn kỹ một chút là đã nhận ra được.

Ông cụ Ôn nhíu mày: "Sao ông già kia lại tới đây? Lại còn đi cùng với Tuyết Lục nữa. Đi, chúng ta nhanh qua đó xem sao!"

Ông cụ Ôn lo lắng Đồng Tuyết Lục sẽ chịu thiệt, vội vàng dẫn theo chú Tông xông qua.

2 người hung hăng xông tới, nếu như ai không biết còn tưởng rằng bọn họ muốn đi liều mạng với ai nữa chứ.

Ông cụ Ôn vọt tới trước mặt Đồng Tuyết Lục, quan sát cô từ trên xuống dưới, quan tâm hỏi: "Cháu à, không ai ức hiếp cháu chứ?"

"Ông nội Ôn, cháu không sao."

Đồng Tuyết Lục lắc đầu, sau đó chỉ vào Tư lệnh Tiêu nói: "Tư lệnh Tiêu này nói ông ấy là ông nội của cháu, cho nên cháu dẫn ông ấy đến Ôn gia để ông ấy nói rõ mọi chuyện."

2 người ông cụ Ôn và chú Tông nghe thấy thế đều trợn tròn mắt.

Mắt của Tư lệnh Tiêu cũng trừng to như mắt ếch: "Cháu à, người yêu mà cháu nói là đứa cháu của lão già ngoan cố này à?"

Khi nãy lúc những người xung quanh có nói về Ôn Như Quy nhưng vì Tư lệnh Tiêu quá tức giận nên không có chú ý tới. Lúc này nhìn thấy ông cụ Ôn, phút chốc kinh ngạc đến mức tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài.

Ông cụ Ôn tức giận đến nỗi ria mép run lên: "Lão già cổ hủ kia, ông nói cái gì hả? Ông bớt nhận vơ người thân đi, cả đời ông không cưới vợ, cháu gái ở đâu chứ?"

Tư lệnh Tiêu: "Ông đây không cưới vợ thì sao? Ai cần ông lo?".

Đồng Tuyết Lục: "Bên ngoài lạnh như vậy, cháu thấy hay là chúng ta nên vào trong rồi cãi nhau tiếp?"

Tư lệnh Tiêu lập tức ngừng cãi, gật đầu như giã tỏi: "Đúng đúng, chúng ta nhanh vào trong đi. Cháu là nữ đồng chí, nếu là bị cảm lạnh thì không tốt."

Ông cụ Ôn bị lão già cổ hủ này giành chân trước, tức đến nỗi râu cũng run lên: "Tuyết Lục, ông bảo tiểu Tông hầm canh gừng đường đỏ cho cháu rồi, chúng ta nhanh vào uống một chén cho ấm người."

Đồng Tuyết Lục cong môi cười nói: "Cảm ơn ông nội Ôn."

Ông cụ Ôn tức khắc tâm tình thoải mái, đắc ý nhìn Tư lệnh Tiêu.

Tư lệnh Tiêu đau lòng: "..."

Đi vào trong phòng, ông cụ Ôn bảo Chú Tông múc một chén canh gừng đường đỏ lại đây cho Đồng Tuyết Lục uống.

- -- Còn Tư lệnh Tiêu, ăn shit đi!

Đông Tuyết Lục cũng không quan tâm đến Tư lệnh Tiêu, chậm rãi uống hết canh gừng đường đỏ, sau đó mới hỏi Tư lệnh Tiêu chuyện là thế nào.

Tư lệnh Tiêu nói đơn giản chuyện năm đó lại một lần: "... Chuyện là như vậy đó, hôm nay ông mới xác định các cháu là cháu trai cháu gái của ông."

===

Ông ấy ngồi xe từ tỉnh Bắc Hòa đến Bắc Kinh, lập tức đến xưởng dệt chỗ Đồng Đại Quân trước, lại được báo là Đồng Tuyết Lục đã đổi công việc, vì thế lại lập tức tới tiệm ăn trong nội thành, lại được báo là cô xin nghỉ về nhà.

Nên ông ấy lại vội vã chạy đến nhà, sau đó phát hiện sát bên Đồng gia là nhà chiến hữu cũ của ông ấy Ngụy Quốc Chí.

2 vợ chồng Ngụy Quốc Chí và Thẩm Uyển Dung nhìn thấy ông ấy đến cũng giật mình, sau khi biết ông ấy tới tìm cháu trai cháu gái, bọn họ lập tức nói ra chuyện Đồng Tuyết Lục lớn lên giống bà cụ Tiêu mẹ ông ấy.

Lúc sau ông ấy nhìn thấy 2 anh em Đồng Miên Miên và Đồng Gia Minh, còn chỗ nào không rõ nữa chứ?

2 anh em lớn lên vừa giống Đồng Mạn Chi, lại giống người Tiêu gia bọn họ. Bởi vì 2 đứa bé cũng không cách nào quyết định chuyện này, cho nên sau khi biết được Đồng Tuyết Lục đến khu tập thế quân đội, ông ấy mới vội vã chạy tới

Sau khi Đồng Tuyết Lục nghe xong, trong lòng đã cảm thấy sến súa, nhưng lại không kiềm được muốn thở dài.

Cô đã sớm suy đoán thân thế của Đồng Đại Quân có vấn đề từ lâu, chỉ là cô không ngờ chuyện này lại khiến cho người ta buồn bã như vậy.

Đến lúc chết bà nội ruột của cô là Đồng Mạn Chi cũng mang theo tiếc nuối, ngẫm lại cũng cảm thấy buồn thay bà ấy.

2 người ông cụ Ôn và chú Tông cũng bị câu chuyện phức tạp này làm cho kinh ngạc.

Một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Lão già cổ hủ, lời ông nói đều là thật sao?"

Tư lệnh Tiêu: "Đương nhiên là thật, loại chuyện này sao có thể giả được?".

Ông cụ Ôn trừng ông ấy: "Lão già cổ hủ nhà ông nhận cháu gái khắp nơi, ai biết ông nói thật hay giả, không phải là ông còn một đứa cháu gái nuôi nữa sao?"

Tư lệnh Tiêu nói: "Cháu nuôi thôi, hơn nữa từ hôm nay trở đi không còn là cháu nuôi nữa rồi!"

Năm đó vì công việc quá mệt nhọc, trên đường về nhà đột nhiên bệnh tim của ông ấy. phát tác, Tôn Mạn Nhu mới 4 tuổi chơi ở gần đó, nhìn thấy ông ấy ngã xuống sợ tới mức khóc toáng lên, thu hút lính cân vụ đi ngang qua đây.

Thật ra dù cho lúc ấy cô ta không khóc thì một lúc sau lính cần vụ cũng sẽ đi ngang qua, chẳng qua có thể cần thêm chút thời gian.

Nhưng khi đó Tôn gia đem chuyện Tôn Mạn Nhu là ân nhân cứu mạng của ông ấy truyền đi khắp nơi, ông ấy cũng không thể không thừa nhận. Sau đó lại biết được sinh nhật của Tôn Mạn Như trùng với Đồng Mạn Chi, tên 2 người đồng thời có chữ "Mạn".

Lúc đó ông ấy cảm thấy tất cả đều là ông trời sắp đặt, vì thế đã đồng ý nhận Tôn Mạn Nhu làm cháu gái nuôi.

Tuy rằng làm cháu gái nuôi, nhưng dù sao cũng không phải thân thích. Hơn nữa công việc của ông ấy rất bận cho nên thời gian 2 người ở chung cũng không nhiều. Sau này Tôn Mạn Nhu trưởng thành, vì để tránh hiềm nghi, ông ấy càng không gặp riêng cô ta.

Cho nên tình cảm sâu sắc gì đó, chẳng qua chỉ là lời nói của cả Tôn gia.

Nếu như sớm biết nhân phẩm và tính tình của Tôn Mạn Nhu như vậy, dù thế nào thì năm đó ông ấy cũng sẽ không nhận cô ta làm cháu gái nuôi!

Ông cụ Ôn không cãi với ông ấy, quay đầu hỏi Đồng Tuyết Lục: "Tuyết Lục, cháu định nhận lão già cố hủ này sao? Nếu như cháu không định nhận ông ấy thì cháu cũng đừng sợ, có ông nội Ôn làm chủ cho cháu!"

Tư lệnh Tiêu nghe thấy lời này, thiếu chút nữa tức chết tại chỗ: "Lão già ngoan cố nhà ông bớt châm ngòi ly gián đi, đừng cho là tôi không biết ông ghen ghét tôi!"

Ông cụ Ôn "hừ" một tiếng.

Ông ấy có gì tốt để mà ghen ghét, sớm muộn gì Tuyết Lục cũng sẽ là cháu dâu của ông thôi!

Đồng Tuyết Lục suy nghĩ nói: "Chuyện này tôi phải trở về bàn bạc với mấy anh em Gia Minh mới có thể trả lời ông được."

Với thân phận và địa vị của Tư lệnh Tiêu, ông ấy không cần phải nói dối.

Tư lệnh Tiêu nghe vậy, trong lòng không khỏi uất ức và căng thẳng, nhưng lại không dám nói gì.

"Được được, các cháu từ từ bàn bạc, mấy ngày nay ông sẽ ở Ngụy gia, có chuyện gì cháu cứ đến Ngụy gia tìm ông!"

Ông cụ Ôn biết ông ấy muốn ở Ngụy gia thì trong lòng thầm mắng một tiếng không biết xấu hổ.

Đồng Tuyết Lục làm đồ ăn ngon cho chú Tông ở Ôn gia, chú Tông vào bếp giúp đỏ.

2 người ông cụ Ôn và Tư lệnh Tiêu ở phòng khách cãi nhau, trong nhà ồn ào đến, không chịu được.

THẬP NIÊN 70: SIÊU CẤP TRÀ XANH NẰM THẲNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ