Trước đó, Lâm Y Khải cũng đã từng có ước mơ muốn trở thành một bác sĩ có thể trị thương cứu người.
Mãi tới khi mẹ cậu bị bệnh nhân đánh cho sảy thai, khi ấy ngay cả chính bà cũng hoàn toàn không biết mình đã mang thai. Khi đó phần bụng bà đau nhức vô cùng, máu tươi chảy dọc từ đùi xuống dưới bắp chân, tri giác của người phụ nữ đã nói cho bà biết là mình đã mang thai rồi, hơn nữa cũng có khả năng rất cao là đứa nhỏ này không giữ được nữa.
Lâm Y Khải đã mất đi đứa em gái còn chưa kịp chào đời của mình, tương lai cũng mãi mãi không còn khả năng có thể có em trai hay em gái nữa, vì mẹ cậu đã không thể mang thai nữa rồi.
Kể từ đó, Lâm Y Khải đã hoàn toàn mất hết tất cả ước mơ đối với cái nghề bác sĩ này. Thế nhưng gia đình lại không thể để cho cậu đi theo nghề khác. Một là vì Lâm Y Khải rất có thiên phú trong phương diện này, hai là vì cậu là con một.
Tuy là không có vụ kế thừa hoàng vị gì, nhưng mà kinh nghiệm của bác sĩ ngoại khoa, y thuật của ông bà nội đều cần phải truyền lại. Không phải là vì lợi ích thì cũng vì để Lâm Y Khải có thể làm rạng danh những truyền thống này, cứu giúp được nhiều người hơn. Trước ánh mắt và giọng điệu vô cùng khẩn thiết của người nhà, cậu không thể nào từ chối được. Sự kháng cự của cậu không phải là vì thật sự chán ghét cái nghề này, mà là nảy sinh từ rất nhiều chuyện thế nên đã khiến cho Lâm Y Khải chùn bước.
"Thế thì giỏi thật."
Lâm Y Khải phụ hoạ theo mấy câu tâng bốc Mã Quần Diệu của Triệu Kha ngồi bên cạnh. Cậu phụ hoạ thật lòng, cũng thật sự không nhìn ra được thanh niên cà lơ phất phơ kia vậy mà lại quả quyết và có trách nhiệm thế này. Có triển vọng hơn mình nhiều.
Thế nhưng Lâm Y Khải cũng không hâm mộ gì, cậu trông chỉ như là thuận miệng cảm thán một câu vậy thôi. Triệu Kha chọt chọt cậu, hỏi cậu tại sao lại chọn nghề này. Lâm Y Khải ngẩn ra một chốc, ăn ngay nói thật:
"Bị ép."
"Cậu thì sao?"
Triệu Kha cười hì hì:
"Tớ muốn làm bác sĩ ở nước ngoài, những nơi tài nguyên chữa bệnh bị khuyết thiếu, cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể dựa vào quốc gia nâng đỡ quốc gia, tôi muốn đi."
Lâm Vũ Chi đoán có lẽ thời điểm các quốc gia tham chiến, hoặc là đóng quân tại biên giới, sinh hoạt kham khổ, đối với sinh mạng có vô vàn uy hiếp, đại đa số mọi người đều không muốn tới những nơi địa phương cằn cỗi hỗn loạn này. Không nhìn ra được đấy, lần đầu cậu nhìn thấy Triệu Kha cũng đoán được đây cũng phải là một cậu ấm rồi, ít nhất thì cũng phải là kiểu nhân vật được chiều chuộng nhiều ở nhà, từ nhỏ tới lớn chắc chắn lúc nào cũng là cục cưng trong gia đình.
Lâm Y Khải khen thật lòng một câu:
"Giỏi thật".
Vẻ ngoài cậu đẹp mắt, sắc mặt cũng rất dễ đánh lừa người khác. Huống hồ cậu cũng không hề có ý lừa gạt, dỗ dành Triệu Kha là thật nên chút kích động nho nhỏ trong lòng Triệu Kha ngo ngoe bùng lên. Được Lâm Y Khải nhìn thế này khiến cho cậu ta có cảm giác như thật sự đã trở thành một vị bác sĩ danh tiếng vang xa ở nước ngoài rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Là em không thể là ai khác
RomanceLâm Y Khải tính trước tính sau, mơ mộng một cuộc sống đại học đầy màu sắc, trái ôm phải ấp nhưng cậu lại không ngờ rằng, ngày đầu tiên khai giảng ở đại học, cậu đã bị người ta để mắt tới. Người kia ỷ vào thân phận hội trưởng hội học sinh, để cho đám...
