Y Khải: Dm!
Lâm Y Khải đang khó chịu suy nghĩ xem nên chạy trốn đường nào đây thì Mã Quần Diệu đã buông bàn tay đang tự ấn vào vai ra, chọc vào lưng người phụ nữ trước mặt anh.
Sở dĩ gọi là người phụ nữ là vì đối phương đang mặc một chiếc sườn xám màu đen, thêu chỉ vàng bên sườn. Cô có khí chất thanh lịch, nghiêng đầu sang, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Y Khải.
"Bạn học nhỏ là Lâm Y Khải hả? Tên cô là Diệp Nhàn, chắc là em biết cô nhưng không biết cô trông như thế nào. Cô là chủ nhiệm lớp em, nếu không muốn gọi cô là cô thì các bạn khác đều gọi cô là mẹ Diệp, các em cũng vậy đi."
Giọng Diệp Nhàn dịu dàng đến mức có thể chảy nước, trông tuổi cô đúng là không chênh lệch nhiều với tuổi mẹ cậu, nhưng tính cách thì rất khác với sự hùng hổ của mẹ Lâm.
Lâm Y Khải nhìn Diệp Nhàn, lại nhìn Mã Quần Diệu. Sau vài giây do dự, cậu mới trả lời:
"Chào m... mẹ Diệp."
"..."
Vì lo lắng mà Lâm Y Khải đã gọi thành mẹ Đẹp. Sau khi nhìn thấy nụ cười trong đôi mắt của Diệp Nhàn, cậu ngay lập tức cảm thấy xấu hổ. Trước mặt giáo viên, Lâm Y Khải luôn rất lo lắng. Dù gì trước kia cậu cũng là học sinh kém, giáo viên chủ nhiệm cũ của cậu là Ôn Nhã. Trông cô dịu dàng nhưng cũng rất nghiêm khắc, xưa nay Lâm Y Khải không hề dám nghịch ngợm trước mặt Ôn Nhã.
Mã Quần Diệu chọc chọc cằm mình như thể mới phát hiện ra cái gì đó mới lạ, anh hăng hái nhìn Lâm Y Khải đánh giá. Thì ra vẫn còn biết xấu hổ, anh còn tưởng trước mặt ai bé xinh đẹp cũng là pháo đầu thai chứ. Đụng một chút là nổ. Xem ra là không phải. Chỉ nổ trước mặt mình thôi.
Lâm Y Khải bị hai bên chèn ép, trong lòng đã sớm vặn Mã Quần Diệu thành đầu heo. Diệp Nhàn nhìn ra Lâm Y Khải không được tự nhiên thì không nhìn cậu nữa mà đi về phía Mã Quần Diệu, cười nói:
"Đây là đứa trẻ mà em khen nức nở với cô đêm qua à?"
Mã Quần Diệu gật đầu cười:
"Không tệ đúng không ạ?"
Thật sự, nếu không phải do Lâm Y Khải chính tai nghe thấy thì chỉ với giọng điệu của Mã Quần Diệu thôi, cậu có lý do để hoài nghi ý anh muốn nói là: Ánh mắt của em không tệ đúng không?
Nhưng tim Lâm Y Khải vẫn đập nhanh một nhịp. Lần đầu tiên gặp giáo viên lớp của mình, cậu cũng không muốn bị đối phương nói không thích.
Diệp Nhàn không nói tệ hay không tệ, chỉ cười tủm tỉm nói với Lâm Y Khải:
"Cô rất đánh giá cao em."
Lâm Y Khải: "Cảm ơn cô ạ."
Diệp Nhàn bị giáo viên bên cạnh kéo qua trò chuyện. Lâm Y Khải lạnh lùng nhìn về phía Mã Quần Diệu, anh không thèm quan tâm đến ánh mắt đằng đằng sát khí của cậu, tựa trên ghế ngồi, giọng nói trầm thấp. Giống như hợp âm ghita mang điệu nhạc lười biếng, hững hờ đàn ra.
"Dù chắc giờ em có thể không cần nhưng nếu muốn sau này được tự do tự tại thì bây giờ hãy cố gắng lên."
Mã Quần Diệu lười biếng khép hờ mi mắt nhưng giọng điệu của anh lại nghiêm túc đứng đắn. Lâm Y Khải thấy dáng vẻ này của đối phương thì sự không tin tưởng đối với Mã Quần Diệu lập tức giảm đi hơn nửa. Có lẽ đối phương chỉ trông cà lơ phất phơ không đáng tin cậy mà thôi, Lâm Y Khải thầm đoán.
BẠN ĐANG ĐỌC
Là em không thể là ai khác
RomanceLâm Y Khải tính trước tính sau, mơ mộng một cuộc sống đại học đầy màu sắc, trái ôm phải ấp nhưng cậu lại không ngờ rằng, ngày đầu tiên khai giảng ở đại học, cậu đã bị người ta để mắt tới. Người kia ỷ vào thân phận hội trưởng hội học sinh, để cho đám...
