Chiến tranh lạnh🫨

193 13 0
                                        

Lâm Y Khải sửng sốt, lập tức không thèm đếm xỉa đến cảm xúc của anh nữa, cắn răng nói: "Được, anh muốn tôi nói, tôi nói..."

Trong thoáng chốc, Lâm Y Khải lý lẽ hùng hồn, cùng với khí thế của Luke đồng dạng, cậu ra sức đẩy Mã Quần Diệu ra, cố gắng coi nhẹ ánh xanh nhàn nhạt dưới đáy mắt đối phương, lẫn trong đó còn có một chút mờ mịt cùng đau thương.

"Anh quá bận, tôi không muốn chậm trễ thời gian của anh, cho nên, chia tay."

Lâm Y Khải lúc nói chuyện, đường bay phía sau lưng vừa vặn có máy bay cất cánh, tiếng ầm ầm ngay tại bên tai, gần như đâm thủng màng nhĩ, nhưng Mã Quần Diệu vẫn như cũ nhìn chăm chú khẩu hình của Lâm Y Khải, anh muốn xác minh rằng mình vừa nghe được điều gì

Chia tay?

Mã Quần Diệu đầu tiên là sửng sốt, lập tức không biết mình hiện tại nên khóc hay cười, nhưng anh biết hiện tại nét mặt của anh nhất định rất khó coi.

Thật sự là anh vì muốn cùng Lâm Y Khải có một khoảng nghỉ ngơi trước khi kết thúc kỳ nghỉ Quốc Khánh, tối hôm qua sau khi cùng cậu kết thúc trò chuyện, anh viết một cái luận văn, ngồi sửa tới quá ba giờ sáng, hôm nay mới 5 giờ liền ngồi xổm ở cửa sân bay.

Anh đều chưa từng cùng Lâm Y Khải nói qua, bởi vì anh không cảm thấy cái này có cái gì tốt để nhắc tới, nhưng mình có phải là nên vui vẻ, vui vì Lâm Y Khải biết vì chính anh suy nghĩ rồi?

Con mẹ nó, ai cho phép nhóc con này hiểu chuyện như thế hả?

Mã Quần Diệu cười một tiếng, cùng Lâm Y Khải đứng đối diện nhau.

"Lâm Y Khải, anh có phải là đã nói với em, đã bên nhau thì đừng nghĩ chia tay?"

Mã Quần Diệu thanh âm lạnh lùng:

"Trước hết, cảm ơn em vì đã suy nghĩ cho anh, tiếp theo, con mẹ nó em đừng mơ!"

Mã Quần Diệu hốc mắt dần dần đỏ lên, anh giống đang cố gắng duy trì cảm xúc để không sụp đổ trước mặt Lâm Y Khải, anh hung dữ bóp lấy cái cằm Lâm Y Khải, khiến cho đối phương ngẩng đầu, nhìn thẳng nơi đáy mắt cậu:

"Em con mẹ nó đừng đứng chỗ này nói cái gì mà vì anh, cái gì mà hy sinh, cái gì mà chia tay."

"Con mẹ nó chứ, anh đã thích em nhiều năm như thế..." Câu nói này, Mã Quần Diệu là thì thầm nói ra, Lâm Y Khải cũng không nghe rõ ràng anh đang nói cái gì.

"Tôi không phải có ý tứ kia." Lâm Y Khải thấp giọng nói. Không có hy sinh bản thân, cũng không phải tự cảm động chính mình.

"Vậy em có ý tứ gì?" Mã Quần Diệu truy vấn Lâm Y Khải:

"Chơi đùa? Em con mẹ nó đang chơi đùa với tôi có đúng không?"

"Em không...."

Lâm Y Khải cảm giác được lực đạo của đối phương đặt trên tay mình ngày càng yếu đi, ánh mắt nhìn về phía Mã Quần Diệu ở sau lưng, vừa vặn một chiếc xe taxi dừng ở cổng, cửa xe bởi vì một hành khách vừa xuống xe mà chính xác mở ra.

Lâm Y Khải chạy.

Cậu chạy.

Xe taxi nhanh chóng đi, Mã Quần Diệu trong tay còn cầm cái mũ của cậu, ngay cả góc áo của người nọ cũng không bắt được, anh đứng tại chỗ nửa ngày, điện thoại vang lên, anh cũng không nghĩ tới sẽ là Lâm Y Khải gọi điện thoại cho mình, ngước xem là Từ Dục gọi tới.

Là em không thể là ai khácNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ