Lâm Y Khải nghĩ: Người xô đẩy Mạc Hạ cũng từng rơi nước mắt vì biết ơn bà ấy.
"Đó chỉ là một trường hợp thôi."
Mã Quần Diệu nhẹ nhàng nói:
"Lâm Y Khải, chúng ta làm bác sĩ, chưa bao giờ là vì muốn được biết ơn được tôn sùng."
Lâm Y Khải cũng không để ý vì sao Mã Quần Diệu lại nói như thể cái gì cũng biết, rượu vào người nên suy nghĩ của cậu cũng chậm lại, Mã Quần Diệu nói xong thì cậu phải trả lời.
"Nhưng tôi cũng không muốn làm nông dân."
Lâm Y Khải nói thản nhiên:
"Tôi sợ chết, không muốn chịu khổ, không được à?" Lâm Y Khải nói thờ ơ.
Mã Quần Diệu ngừng nói, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Hắn quyết định theo học ngành y vì Lâm Y Khải, nhưng chính vì chứng kiến các thầy cứu từng sinh mạng một mới thực sự bắt đầu khám phá ra sự thiêng liêng và sứ mệnh của nghề này. Nhưng người dẫn dắt hắn ban đầu lại trở nên cực kỳ chán ghét nghề này. Mã Quần Diệu không ép buộc, hắn đưa tay chạm vào tóc Lâm Y Khải:
"Được rồi, nếu em không muốn thì chúng ta không làm."
Tóc Lâm Y Khải rất mềm, Mã Quần Diệu không nhịn được sờ thêm một lát. Bỗng hắn đơ người, lòng bàn tay trượt về phía sau, cảm giác được giữa kẽ ngón tay có máu đóng vảy. Lâm Y Khải trốn sang một bên:
"Ngứa."
Mã Quần Diệu: "..."
Hắn và Lâm Y Khải đều đã quên một điều quan trọng, cậu vừa mới bị thương hai ngày trước, vết thương chưa lành, bây giờ lại còn uống rượu...
"Mã Quần Diệu, đcm nhà anh!"
Lâm Y Khải được Mã Quần Diệu vác lên vai lắc lên lắc xuống, dạ dày cuộn trào mạnh mẽ. Cậu đấm Mã Quần Diệu hai phát mới phát hiện vai của Mã Quần Diệu toàn là cơ bắp cứng ngắc. Mã Quần Diệu vác Lâm Y Khải về ký túc xá, cũng may đêm đã khuya chứ không cậu cảm thấy sẽ mất hết cả mặt mũi.
"Có thể nôn ra được không?" Mã Quần Diệu hỏi.
Lâm Y Khải đương nhiên hiểu ý Mã Quần Diệu, cậu vừa xuống xe đã bị hắn khiêng lên, Lâm Y Khải hết nói nổi:
"Mẹ kiếp anh học y thật hả? Rượu uống rồi còn có thể đổ từ dạ dày ra à?"
"Lang băm!"
"Được thì được thôi." Mã Quần Diệu thản nhiên nói, giống như người theo chủ nghĩa duy vật cũng đi thắp hương bái Phật cầu cho người yêu sống lâu.
Lý trí chỉ tồn tại cho những thứ không được yêu thương. Lâm Y Khải còn muốn chửi tiếp nhưng ngay sau đó cảm thấy dạ dày nôn nao, cậu bèn véo Mã Quần Diệu:
"Thả, thả tôi xuống, tôi muốn nôn."
Lâm Y Khải được bỏ xuống, chạy đến thùng rác nôn thốc nôn tháo. Tối nay cậu không ăn gì mấy, chỉ toàn chén anh chén tôi khá nhiều với Luke, giờ nôn ra toàn là rượu xộc lên gay mũi. Mã Quần Diệu không ngại ngần, hắn lấy gói giấy ăn trong túi ra, rút một tờ rồi ngồi xổm trước mặt Lâm Y Khải, nâng cằm cậu lên, nhẹ nhàng cẩn thận lau sạch khóe miệng cậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Là em không thể là ai khác
RomanceLâm Y Khải tính trước tính sau, mơ mộng một cuộc sống đại học đầy màu sắc, trái ôm phải ấp nhưng cậu lại không ngờ rằng, ngày đầu tiên khai giảng ở đại học, cậu đã bị người ta để mắt tới. Người kia ỷ vào thân phận hội trưởng hội học sinh, để cho đám...
