Món khai vị🤤

197 15 0
                                        

Mã Quần Diệu bước đi chậm hơn một chút, đi theo bước chân của Lâm Y Khải, giơ tay bóp chặt mặt Lâm Y Khải giả bộ hâm dọa:

"Lâm Y Khải, em đừng cẩn thận ở trước mặt anh như vậy, cứ nói những gì mình muốn, muốn làm gì thì làm."

"Bảo anh cút, bảo anh chết đi đều tùy em."

"Nhưng em phải giữ mình tốt. Hứa với anh em sẽ không bao giờ có ý định chia tay."

"Nếu được thì em ở nhà hay ra ngoài đường đều mặt quần áo dài tay cho anh, không phải anh ghen đâu anh chỉ lo cho sức khoẻ em thôi"

"Dù em đến thành phố S hay là anh đi thành phố A, em vẫn luôn là của anh, hiểu chưa?"

Trong một mối quan hệ, luôn phải có người chủ động, cũng luôn phải có người trả giá nhiều hơn, ngay từ đầu Mã Quần Diệu đã là người này, sau này anh cũng không ngại trở thành người này.

Lâm Y Khải bối rối gật đầu, sau đó nhìn thấy Mã Quần Diệu mỉm cười hài lòng.

Ánh sáng trong mắt anh nhấp nháy, nhưng không hiểu sao Lâm Y Khải lại nhìn thấy vài tia nguy hiểm khó lường sau ánh mắt đó của Mã Quần Diệu.

Trong phòng thay đồ có mấy cái ghế dài, mỗi cái lại có hai dãy tủ quần áo, bên cạnh là phòng tắm, nói là phòng tắm nhưng thực ra rất đơn giản, không có cửa, chỉ kéo rèm mỏng.

Nước chảy ào ào, Lâm Y Khải đi đến bên cạnh liếc nhìn một cái, Mã Quần Diệu đang đi chân đất đứng trên mặt đất, nước chảy dọc theo bắp chân và mắt cá chân, vòng qua chân anh chảy vào cống thoát nước dưới sàn.

Mặc dù cũng thường xuyên được nhìn thấy Mã Quần Diệu mặc quần đùi, bắp chân cũng để trần, nhưng bây giờ thì khác, bây giờ... Lâm Y Khải biết bên trên của đối phương cũng để trần.

Lâm Y Khải nhìn chỗ này chỗ kia, nhiệt độ trong phòng tắm dần dần tăng lên vì nước nóng, cậu vuốt ve cổ áo của mình, cảm thấy mình mặc hơi nhiều.

Lúc đi ra Mã Quần Diệu mặc một chiếc quần boxer, bên trên để trần, đôi chân của anh quả thật là đôi chân dài nhất mà Lâm Y Khải từng thấy, nhưng bây giờ hiển nhiên không phải là lúc cảm thán chuyện này, cậu đỏ mặt giận dữ nói:

"Dm anh không mặc quần áo tử tế vào rồi đi ra được à?"

Mã Quần Diệu ngừng dùng khăn người, nhướng mày:

"Ở đây có người ngoài hả?"

"Liên quan gì đến có người ngoài hay không?"

Lâm Y Khải trừng mắt, chỉ khoanh chân ngồi trên ghế, ngửa mặt lên:

"Lão già không có tố chất."

Lão già?

Mã Quần Diệu mỉm cười, tùy ý ném chiếc khăn tắm lên ghế, sải bước về phía Lâm Y Khải, cậu không lùi được đành phải ngồi xuống ghế.

"Ai là lão già?" Mã Quần Diệu từ trên cao nhìn xuống Lâm Y Khải.

Cậu ngẩng đầu nheo mắt, Mã Quần Diệu che đèn trên trần nhà làm cho Lâm Y Khải không nhìn thấy được mặt mũi và biểu cảm của anh. Cậu cũng không sợ, chọc vào cơ bụng săn chắc của Mã Quần Diệu, nói:

Là em không thể là ai khácNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ