Mã Quần Diệu nhìn Lâm Y Khải một lúc rồi mới nghẹn cười thành tiếng. Sau đó nhân lúc cậu chưa kịp phản ứng lại thì khoác lấy cổ của đối phương, kéo ra ngoài.
Từ Dục nhìn hai người này, đuổi theo hai bước rồi chợt khựng lại. Cậu ta ngẫm kĩ lại vài giây rồi chợt ngẩng phắt đầu dậy, chửi: "Mã Quần Diệu mày không phải là con người, cả tao mà mày cũng phòng ngừa nữa hả!"
Cậu ta cũng chỉ suýt chút nữa chảy nước miếng với bé đàn em thôi mà, người đẹp thì ai mà không thích cơ chứ.
"Mặc chút xíu thế này không lạnh à?" Ra khỏi toà lớp học rồi Mã Quần Diệu mới véo véo má của Lâm Y Khải:
"Đang làm dáng đấy à? Em là con công nhỏ màu gì đấy?"
Lâm Y Khải hất tay của Mã Quần Diệu ra:
"Tới đón anh đi ăn mà, nếu em mặc đồ ngủ tới anh không thấy mất mặt thì em cũng thấy mất mặt."
Mã Quần Diệu cười cười, anh quay đầu qua, lúc đang định hỏi Lâm Y Khải muốn ăn cái gì thì lại bị một đôi nam nữ đi ngược lại với dòng học sinh thu hút sự chú ý. Nụ cười của cậu cứng đờ lại ngay trên mặt.
Người phụ nữ mặc một cái áo khoác dài màu mơ, giày cao gót da màu đen và một cái quần tây già dặn. Vai lưng bà thẳng tắp, gương mặt có ít nhất năm phần giống Lâm Y Khải. Người đàn ông đi bên cạnh bà đeo một cặp kính gọng bạc, mặc một cái áo len cổ tròn màu xanh đậm, trông dáng vẻ hiền hoà, lịch lãm, hoàn toàn không nhìn ra được đây là một bác sĩ ngoại khoa hấp tấp, hùng hổ.
Mã Quần Diệu còn chưa kịp lên tiếng bảo Lâm Y Khải nhìn sang thì đầu đã bị một bàn tay đè xuống. Lâm Y Khải cong lưng lại giống anh rồi chúi về phía trước, sắc mặt vô cùng căng thẳng.
"Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi." Lâm Y Khải lẩm bẩm luyên thuyên trong miệng: "Sao hai người họ lại đến đây rồi?"
Lâm Y Khải lải nhải xong thì nhìn sang Mã Quần Diệu, cậu phát hiện đối phương còn căng thẳng hơn cả mình. Anh mím chặt môi, thậm chí trên trán còn đang toát mồ hôi dù đang giữa trời thu.
Chắc là vẻ căng thẳng của Mã Quần Diệu đã làm dịu đi nỗi căng thẳng của Lâm Y Khải một phần nào đó, cậu buồn cười nói:
"Đkm anh đang sợ cái gì vậy? Ba em có muốn đánh thì cũng là đánh em mà."
Đánh cho nửa sống nửa chết, bắt Lâm Y Khải của anh phải nghe theo lời họ.
Mã Quần Diệu cau mày: "Anh không sợ."
Lâm Y Khải nắm lấy lòng bàn tay của Mã Quần Diệu thì chạm phải đầy mồ hôi. Khoé môi cậu khẽ cong lên nụ cười, vừa hé miệng còn chưa kịp nói gì đã chạm phải hai người kia.
Ánh mắt của Mạc Hạ vô cùng phức tạp, mặt Lâm Hạo thì lạnh tanh, Mạc Hại nhìn chằm chằm vào đôi tay đang đan xen lấy nhau của Lâm Y Khải và Mã Quần Diệu ánh mắt đầy suy sét.
Chắc là hai đứa này không biết được bản thân mình bắt mắt tới cỡ nào. Đứa nào đứa nấy một mét tám, một mét chín mà khom lưng chui giữa đám người, thật sự quá dễ bị bắt quả tang rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Là em không thể là ai khác
RomanceLâm Y Khải tính trước tính sau, mơ mộng một cuộc sống đại học đầy màu sắc, trái ôm phải ấp nhưng cậu lại không ngờ rằng, ngày đầu tiên khai giảng ở đại học, cậu đã bị người ta để mắt tới. Người kia ỷ vào thân phận hội trưởng hội học sinh, để cho đám...
