Chàng trai trẻ đang mang một tay đeo găng tay cao su dùng một lần màu xanh lam, bàn tay còn lại có khớp xương rõ ràng cầm chiếc điện thoại di động nhét vào túi áo khoác trắng, sau đó mới chậm rãi đeo găng cho tay còn lại.
Từ Dục đi tới, tinh nghịch hỏi:
"Anh Mã, có chuyện gì vậy?"
Mã Quần Diệu vui vẻ nhướng mày:
"Không có gì."
"Ồ...". Từ Dục nháy mắt, ý tứ không cần nói cũng biết.
Ngoại trừ Từ Dục ra thì rất ít người biết Mã Quần Diệu đang theo đuổi sinh viên năm nhất Lâm Y Khải, đồng thời nhiều lần gặp phải trắc trở. Trong lòng Từ Dục nhanh chóng xoay chuyển, sau đó đoán ra:
"Đàn em đã nộp đơn xin gia nhập hội học sinh rồi à?"
Mã Quần Diệu cúi đầu, ấn đầu con chuột bạch, nghiêng đầu nói:
"Ừ."
"Vậy đến lúc chọn thành viên mới, mày sẽ đi chứ?"
Anh kỳ quái nhìn Từ Dục một cái:
"Đi chứ, tại sao không?"
"Nếu không đi, chắc Lâm Y Khải huấn luyện quân sự xong là quên tao."
Sao trong lòng Mã Quần Diệu có thể không biết được, Lâm Y Khải chắc cũng giống anh, từ nhỏ bên người đã không thiếu người theo đuổi, nếu không tới trước mắt cậu tới lui, đợi tới khi cậu quên anh là ai rồi thì còn theo đuổi cái gì nữa.
Lúc đầu anh ta cảm thấy cậu chàng này đẹp, đẹp đến mức chói mắt, nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy cậu giữa đám đông, sau này anh thật sự cảm thấy rất thú vị.
Lâm Y Khải càng hờ hững lạnh lẽo thì Mã Quần Diệu càng thích sự trịnh thượng và kiêu ngạo của cậu. Rất thú vị.
Sau đó Từ Dục mới hiểu ra:
"Đúng rồi, ngày mai là huấn luyện quân sự mà. Chậc, mấy ngày tới còn có cảnh báo nhiệt độ cao thất thường nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là huấn luyện quân sự thường là thời điểm tốt nhất để tăng cường tình bạn giữa các bạn cùng lớp. Anh Mã, cái tình huống này rất là nguy hiểm đó..."
Một số người bị phơi nắng tróc da trong huấn luyện quân sự, một số khác thì lại thoát FA khi huấn luyện quân sự. Mã Quần Diệu không nói gì, cau mày, con chuột bạch nhỏ đã hoàn thành sứ mệnh, cột sống bị cắt đứt, mạng sống kết thúc trong một giây, kỹ thuật gọn gàng khiến sống lưng Từ Dục ớn lạnh.
-
Chiều ngày đầu tiên huấn luyện quân sự liền có người biết cuối hàng của đại đội lâm sàng lớp năm nhất có một cậu bé rất nổi bật và đẹp trai. Cậu cao khoảng một mét tám, mũ che nửa khuôn mặt để lộ chiếc cằm nhọn, bộ quân phục rằn ri có thắt lưng đen quấn hai vòng quanh eo, quần trông quá ngắn, mắt cá chân trắng ngần gầy gò không đến một nắm tay.
Nhưng trông cậu không hề yếu đuối chút nào, đứng đó như một thanh kiếm sắc, thể hiện sự sắc bén của mình. Các bạn nữ cùng đại đội vì nhìn chàng trai này mà khi quay sang phải sang trái đều tích cực hơn những liên đội khác. Bản thân Lâm Y Khải cũng cảm nhận được sự chú ý xung quanh mình nên đã hạ vành mũ thấp xuống, khi nghỉ ngơi thì ngồi cùng Triệu Kha ở một nơi ít người.
BẠN ĐANG ĐỌC
Là em không thể là ai khác
RomantizmLâm Y Khải tính trước tính sau, mơ mộng một cuộc sống đại học đầy màu sắc, trái ôm phải ấp nhưng cậu lại không ngờ rằng, ngày đầu tiên khai giảng ở đại học, cậu đã bị người ta để mắt tới. Người kia ỷ vào thân phận hội trưởng hội học sinh, để cho đám...
