Lâm Y Khải về lại trong phòng kí túc xá chào hỏi ba người bạn cùng phòng một tiếng. Sau khi biết được tên của từng người xong thì cậu mới bắt đầu soạn vali, lấy quần áo, giày dép, laptop ra. Khi nhìn thấy Lâm Y Khải lấy ra đôi giày chơi bóng giá thị trường khoảng bảy, sáu mươi triệu ra thì cuối cùng Triệu Kha cũng không nhịn được nữa, hỏi:
"Lâm Y Khải này, nhà cậu làm gì vậy?"
Cậu thuận tay quăng giày lên tủ để giày bộp một tiếng, Triệu Kha nghe mà tim gan quặn thắt. Đóng cửa tủ lại, Lâm Y Khải đứng dậy: "Ba mẹ tớ đều là bác sĩ, không giàu gì đâu, nghèo lắm.
"Đúng là không giàu gì mấy thật, lương của bác sĩ cũng không cao như mọi người hay tưởng tượng, lương một năm chỉ có mấy tỷ, xe sang biệt thự chỉ là do mấy tờ báo lá cải đồn bậy thôi. Triệu Kha "Ồ" một tiếng:
"Vậy cũng được...""Nhưng mà..."
Lâm Y Khải nghĩ nghĩ, nói: "Họ làm việc trong bệnh viện của ông bà tớ."
Triệu Kha: "..." Ông nội ơi nói hết luôn một lượt đi được không!
Lưu Nha - một người bạn cùng phòng khác dè dặt hỏi tiếp: "Mới nãy, đàn anh, đi lên cùng cậu ấy, cậu quen anh ấy à?"
Cái tay đang sắp xếp quần áo của Lâm Y Khải khựng lại: "Không quen, gặp nhau trên đường thôi."
Triệu Kha hếch hếch cằm với La Bân, thấy chưa, tớ đã nói rồi, là đàn anh tốt bụng xách vali giúp đàn em thôi. La Bân im lặng lắc đầu, tớ không tin, bình luận trong trường về Mã Quần Diệu không hề có vụ tốt bụng với bạn học như vậy đâu. Mà trái lại, vì đã quyết chí công hiến bản thân cho sự nghiệp y học nên hành xử của Mã Quần Diệu cực kì có nguyên tắc, đối xử với bạn bè trên lớp cũng yêu cầu cực kì nghiêm khắc. Đã chọn ngành y rồi thì bắt buộc phải cố gắng và nghiêm ngặt hơn những chuyên ngành bình thường. Thứ mà ngón tay của người khác gõ là bàn phím, là chữ cái, còn tay của bác sĩ chạm vào là tính mạng một con người.
Lâm Y Khải sắp xếp hành lý xong xuôi thì buồn bực nằm lên giường, điều hoà phả ra khí lạnh phà phà, phả tới đầu óc cậu bắt đầu mơ màng. Cậu đang ở một thành phố mình không thích, học một ngôi trường mình không thích, sắp tới còn phải học chuyên ngành mình không thích. Lâm Y Khải lớn vậy rồi mà đây là lần đầu tiên cảm thấy muốn khóc, trong lòng nặng nề tới không thở nổi. Mở điện thoại lại, nhìn thấy tin nhắn Luke đã gửi qua vào mười phút trước.
[Luke: Tớ nhớ nhà rồi này.]
Chắc là vì cảm nhận được bản thân mình cũng không cô đơn đến thế nên chút nghẹn khuất trong lòng Lâm Y Khải nháy mắt tiêu tan. Suýt chút nữa cậu đã quên mất Luke đang học trường bên cạnh, người cậu thích đang ở trường bên cạnh, cái thành phố này cũng không còn lạnh lẽo, trống trải như thế nữa.
[Lâm Y Khải: Mới có bao lâu đâu, cậu còn chưa dứt sữa hả?]
Quen miệng đấu khẩu như thường, vẫn là sự thân thiết và quen thuộc như hồi cấp ba. Nhưng không biết nghĩ tới chuyện gì mà con ngươi của Lâm Y Khải nháy mắt trở nên ảm đạm, tuy là Luke chậm hiểu, trì độn nhưng cậu ấy không thích mình là không thích, thích ai thì là thích người đó. Nhưng Lâm Y Khải cũng phát hiện ra hình như bản thân mình cũng không đau khổ, tuyệt vọng tới trời đất sụp đổ. Chỉ là hơi có chút mất mát, thất vọng, Lâm Y Khải chưa từng yêu đương bao giờ vô thức nghĩ rằng cảm giác này là thất tình, là đau lòng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Là em không thể là ai khác
RomanceLâm Y Khải tính trước tính sau, mơ mộng một cuộc sống đại học đầy màu sắc, trái ôm phải ấp nhưng cậu lại không ngờ rằng, ngày đầu tiên khai giảng ở đại học, cậu đã bị người ta để mắt tới. Người kia ỷ vào thân phận hội trưởng hội học sinh, để cho đám...
