Yêu Dương Quân trong phòng đứng ngắm mình trước gương, với bộ lễ phục màu đỏ cho lễ sắc phong hoàng phi.
Cánh cửa đột nhiên bậc mở tung ra, sự xuất hiện của Quân sư An Vương một thân áo bào đen quyền lực, thanh kiếm trong tay đang chậm rãi từ ngoài cửa bước vào, nhỏ từng giọt máu dưới nền vỡ tan. Với chiếc mặt nạ bạc dù che đi gương mặt lạnh tanh, sát khí của hắn thì nàng vẫn nhận ra đó là An Vương, tên tàn nhẫn với lòng dạ dã tâm hơn loài cầm thú.
Tiếng "phịch" nặng nề, cả thân thể nàng từ từ ngã nhào xuống sau một nhát kiếm từ hắn, đôi mắt sắc sảo tuyệt đẹp lúc nhắm lúc mở, bờ môi run rẩy mấp máy, máu ứa ra từ khóe miệng ho sặc giẫy giụa ôm mình quằn quại.
Nàng là quận chúa Dương Quân, con cháu của bộ tộc hùng mạnh Yêu Ly. Vì có hôn ước với Đế Quân, nàng được gả đi với thân phận chính thất, làm chủ hậu cung với tuổi đời còn rất trẻ. Nhưng phải đến khi nàng đủ trưởng thành, với sự thông minh và sắc bén, nàng bước chân ra khỏi vòng an toàn để thể hiện sự quyền lực của mình.
Giọt nước mắt chảy dọc xuống khuôn mặt đơn thuần trong sáng còn chưa hết bàng hoàng. Máu từ vết đâm ở ngực chảy loang ào ào dưới nơi nàng nằm thành vũng.
Gương mặt thanh tú, sắc lạnh của An Vương hiện dần sau khi bắn gỡ mặt nạ xuống. Ấy thế, nàng thấy một giọt nước mắt vô thức lăn dài bên con mắt trái đau đớn của hắn, con mắt bên kia lại hiện lên sự căm phẫn thâm sâu tàn bạo như ác quỷ. Vết máu văng tung tóe trên mặt hắn càng làm hắn trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.
Tiếng mũi kiếm cạ xuống mặt đất tạo lên tiếng kêu chói tai, An Vương từ từ tiến lại nhìn Yêu Dương Quân đang thoi thóp như con cá ngộp nước. Hắn khụy một chân xuống, đưa tay chạm vào mặt nàng, trên khóe môi hắn cười nhưng lại tắt câm không cười, như thể hắn hận không thể bốc lấy quả tim đỏ hỏn của nàng làm của riêng mình.
"Dương Quân, đây là cách ta cứu nàng, cũng như chính ta. Hận ta cũng được, cũng đừng tha thứ cho ta."
Từng câu từng chữ hắn nói ra, nàng nghe không lọt tai nổi lấy một chữ. Mặc dù nàng đau đớn, hơi thở thoi thóp theo từng cơn nhưng ánh mắt nhìn hắn không một chút oán giận nào, chỉ là sự bi thương và hối tiếc, nàng ậm ự cố lắm mới nắn ra tròn chữ: "Được! An Vương, ngươi sẽ luôn tồn tại trong tâm trí ta."
...
"Yêu Dương Quân ... Dương Quân ..."
Tiếng ai đó đang gọi vang vọng trong tâm trí khiến Yêu Dương Quân giật mình bật tỉnh, đôi đồng tử mở rộng trong cả kinh. Nàng ngồi dậy đưa tay ôm lấy lồng ngực phập phồng, hơi thở gấp gáp, toàn thân mồ hôi lạnh toát. Nàng lại nằm mơ một cơn ác mộng kinh hoàng, lần thứ bao nhiêu nàng cũng không nhớ cứ lặp lại như thế.
Ánh mắt đen lạnh của nàng quay sang nhìn Nữ Cơ, hàng chân mày thanh tú nhíu lại.
"Ngươi lại thấy ác mộng nữa à? Có thể kể ta nghe ngươi thấy gì không?" Nữ Cơ thắc mắc hỏi, khẽ lấy tách trà nóng uống vài ngụm nhỏ, sau đó bưng bình thủy tinh rót đầy tách một màu nước đỏ thẩm: "Ngươi mau lại uống đi, nó giúp ngươi hồi sức nhanh hơn đấy."
BẠN ĐANG ĐỌC
Kiếp, nàng, vết gỉ
قصص عامةKiếp, Nàng, Vết Gỉ kể về sự thức tỉnh của Huyết Chủ - kẻ mạnh nhất Quỷ Giới, sau trận chiến mưa máu gió tanh vì sự cuồng nộ trước cái chết của Hoàng Vương Điểu tộc, hắn với Oán Lệ Huyết trong tay đại khai sát giới, toàn cảnh chìm trong trận biển lửa...