Chương 13 - Muốn có người chơi cùng

31 3 0
                                    

Lư Dục Hiểu ngồi xuống ghế dài. Thừa Lỗi đi đến một chỗ gần đó mua hai chai nước mới, sau đó đưa một chai cho cô.

"Cảm ơn." Cô loay hoay chỉnh lại mái tóc, tiện tay nhận lấy chai nước đặt ở một bên.

Thừa Lỗi ngôi xuống bên cạnh cô, mở nắp uống vài ngụm nước. Một ít ánh nắng ấm áp len lỏi xuyên qua tán cây chiếu xuống đỉnh đầu họ, không nóng như lúc bị chiếu trực tiếp lên người nữa.

Lư Dục Hiểu nhớ đến dáng vẻ ôn nhu giúp mình lau tóc của anh vừa rồi, cô khẽ ngừng một chút rồi vờ như vô tình hỏi: "Ban nãy anh có vẻ rất thuần thục, không giống như lần đầu tiên giúp con gái lau tóc."

Thừa Lỗi nghĩ nghĩ đáp: "Cô là người đầu tiên tôi chủ động lau tóc giúp."

Lư Dục Hiểu: "Vậy trước kia từng bị ai đó nhờ lau giúp hả?"

Thừa Lỗi gật đầu: "Cũng giống vậy."

Người có thể nhờ anh lau tóc giúp hẳn là rất thân thiết. Dù sao cô cũng cảm thấy "Tiền Nhị Minh" không giống kiểu người dễ dàng bị người khác sai bảo. Cho dù là nhờ vả nhưng mấu chốt vẫn là anh tự nguyện giúp người ta.

Có điều đây là đời tư cá nhân của anh, không có quan hệ gì đến cô, hai người bọn họ cũng không phải quá thân thiết. Lư Dục Hiểu khẽ đưa tay vuốt vuốt lọn tóc không hỏi thêm nữa.

Yên tĩnh được một lúc thì Thừa Lỗi nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, ánh mắt đen nhánh của anh mang theo ý tứ vui vẻ. "Em gái tôi."

Lư Dục Hiểu nghi ngờ nhìn sang.

Anh vu vơ nói tiếp: "Tôi giúp em gái tôi lau tóc, nhưng đó là hồi nó còn học cấp hai."

"Anh còn có em gái hả? Em gái chắc không phải tên là "Tiền Tam Minh" đó chứ?"

Câu hỏi của cô khiến khóe môi Thừa Lỗi khẽ giật giật.

Anh trầm ngâm một lúc, do dự không biết có nên mượn cơ hội này mà nói thân phận thật của anh cho cô biết không. Nhưng anh còn chưa mở miệng thì ánh mắt Lư Dục Hiểu đã nhìn về một chỗ nào đó xa xa. Cô cất giọng nỉ non: "Có anh trai tốt thật."

Nếu cô và anh trai không bị tách nhau ra, có lẽ anh trai cũng sẽ đối xử tốt với cô giống anh. Hồi còn bé cô rất nghịch ngợm, lúc nào cũng chọc cho Ngôn Lễ tức đến giậm chân. Nhưng anh ấy không nỡ đánh cô cái nào.

Làn gió thối ngang qua mái tóc mượt mà của cô. Thừa Lỗi có thể nhìn ra được trong đôi mắt tĩnh mịch của cô có một tia nặng nề, chua xót. Anh bất giác duỗi tay vén gọn mấy sợi tóc xộn lộn của cô.

Lư Dục Hiểu giật mình quay đầu lại. Thừa Lỗi chỉnh tóc giúp cô xong thì thu tay về, anh hỏi: "Lát nữa muốn chơi trò gì?"

"Nhảy bungee đi." Lư Dục Hiểu bỏ qua tình huống mập mờ vừa rồi giữa hai người.

Bây giờ cô muốn chơi trò nào đó thách thức điểm cực hạn của thể lực, để hóa giải sự chuyển biến vi diệu của mối quan hệ giữa cô và "Tiền Nhị Minh". Quần áo đã trở lại bình thường, cô đứng dậy câm khăn tắm đang khoác lên người ném cho anh: "Ngồi ở đây chán quá, bây giờ đi luôn đi."

Chuyển Ver Hiểu Thừa Hạ Thiên - Trêu chọc trái tim emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ