C39 - Đến mang em theo

33 4 0
                                    

Đèn trong phòng khách đã tắt, hai người cùng nhau đi vào phòng ngủ. Lư Dục Hiểu đứng ở mép giường hỏi anh: "Anh ngủ chỗ nào?"

"Tôi ngủ chỗ nào cũng được, em chọn đi."

Lư Dục Hiểu chủ động nằm gọn lại, hơi nhích người sang một bên nhường chỗ cho anh, cũng chia chút chăn bông cho anh. Sau đó Thừa Lỗi nhấc chăn bông lên nằm vào.

Anh cách cô hơi gần, Lư Dục Hiểu trong tiềm thức tránh sang một bên, chợt nhớ tới điều gì đó, cô giật chăn bông đắp lên người Thừa Lỗi xuống: "Anh đi lấy cái chăn ở ngoài phòng khách vào đây đi."

Đối diện với ánh mắt bối rối của Thừa Lỗi, Lư Dục Hiểu bình tĩnh dùng tay vẽ một đường trên đầu giường, "Mặc dù tôi có lòng tốt cho anh ở lại, nhưng chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận cho nhau một chút không gian riêng tư sao. Nên anh tự lấy chăn đi, không được vượt giới hạn nếu không tôi sẽ đuổi anh ra ngoài. "

Thừa Lỗi hơi sững sờ, và nhìn xuống nếp nhăn còn sót lại trên nệm sau khi ngón tay cô lướt qua. Anh lười nhác cười một cái, lại đứng dậy một lần nữa đi ra phòng khách lấy chăn bông. Khi anh quay lại, Lư Dục Hiểu đã nằm dài trong chăn bông, chậm rãi nhắm mắt.

Thừa Lỗi thấy lông mi của cô thỉnh thoảng khẽ run lên, đôi mắt mở ra ti hí, vừa nhìn thấy anh, cô nhanh chóng nhắm lại như không có chuyện gì xảy ra. Anh cong môi, nằm xuống bên cạnh cô.

"Anh tắt đèn đi." Cô ra lệnh.

Thừa Lỗi liếc nhìn cô rồi thản nhiên hỏi: "Tôi thấy giường của em cũng không lớn lắm. Mỗi người chúng ta dùng một chiếc chăn bông không phải chiếm quá nhiều diện tích sao? Nếu em ngủ quên, xoay người rồi vô tình ngã xuống thì phải làm sao?"

Lư Dục Hiểu mở mắt: "Tôi ngủ rất ngoan, anh không cần phải lo."

"Vậy nếu tướng ngủ của tôi xấu, ngã xuống thì phải làm sao?"

"Ngã xuống thì anh tự đứng lên."

"..."

"Được rồi, em đúng là cô bạn gái độc tài." Thừa Lỗi tắt đèn.

Lư Dục Hiểu cảm thấy trước mặt tối sầm, người đàn ông nằm ở bên cạnh cũng nằm xuống. Đây không phải là lần đầu tiên hai người ở trên giường, nhưng là lần đầu tiên họ không làm gì cả mà chỉ đơn giản là ngủ.

Lư Dục Hiểu cảm thấy có chút khó chịu, cơn buồn ngủ trước đó đã dần tiêu tan, cô không khỏi nhìn về phía bên cạnh mình. Sau khi quen với bóng tối, cô mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét của người đàn ông bên cạnh.

Sau khi Thừa Lỗi nằm xuống, anh ngừng cử động, hô hấp cũng đều đều, hẳn là do trước đó anh ngủ không ngon ở phòng khách, phải chịu đựng thật lâu, khi vừa đặt lưng xuống giường anh đã ngủ thiếp đi ngay.

Bên cạnh bỗng có thêm một người đàn ông, Lư Dục Hiểu không ngủ được, cầm điện thoại lên lướt một hồi, không có việc gì, lại đặt lại đầu giường. Cô cảm thấy nóng và bắt đầu trở mình, gây ra tiếng động liên tục.

Cánh tay đột nhiên bị một bàn tay xuyên qua chăn bông giữ lại, vẻ mặt Lư Dục Hiểu có chút cứng ngắc, lông mi khẽ rung hai lần. Thừa Lỗi cúi mặt sát mặt cô, hơi thở ấm áp phả vào tai: "Ngủ không được à? Hay để tôi nói chuyện với em nhé?"

Chuyển Ver Hiểu Thừa Hạ Thiên - Trêu chọc trái tim emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ