Chương 29 - Hiểu Lầm

114 2 0
                                    


Diệp Cẩn Ngôn gần đây cực kỳ bận rộn, cả công ty đều đang tăng ca để có được một mảnh đất ở Phố Đông.

Nhưng anh không thể làm hai việc cùng một lúc, anh có chút choáng ngợp, anh rất cần được gặp cô để nạp lại năng lượng cho trái tim mệt mỏi của mình.

Một buổi chiều đầu tháng 12, anh lái xe đến trường trước khi gọi điện cho cô.

"Nha đầu, anh vừa mới làm xong..." Giọng anh mệt mỏi, "Muốn gặp em!"

"Diệp Cẩn Ngôn..." Cô vừa đi học về, trên tay cầm một chiếc bánh nhỏ, chàng trai bên cạnh liếc ngang nhìn cô với đôi lông mày dịu dàng.

Anh vẫn chưa xuống xe, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dường như mọi thứ bên ngoài cửa sổ đều chậm lại, cô gái nhỏ gọi tên anh, ánh mắt lại nhìn về phía chàng trai bên cạnh.

"Em... em đang ở trong lớp, lớp học sắp bắt đầu rồi..." Cô ngập ngừng. Chuyện nói dối này, cô cho tới bây giờ cũng không giỏi.

Diệp Cẩn Ngôn nhìn hai người cách đó không xa, đặt tay lên kính cửa sổ xe, im lặng hồi lâu, muốn nói gì đó nhưng trong đầu lại trống rỗng. Anh nhận ra cậu bé đó. Anh chính là người đã đến Tư Nam để cùng nhau đăng ký thi.

Sau đó, anh cố gắng nặn ra một tiếng cười, để cô đi học cho tốt.

Lần đó Diệp Cẩn Ngôn đáp ứng cô phải cai thuốc, cho nên thuốc lá trong xe đều bị anh ném đi.

Anh đoán chắc mình nghiện thuốc lá, toàn thân bắt đầu run lên không thể kiểm soát.

Tìm một cửa hàng tiện lợi, mua một gói thuốc lá......

Anh lái xe một quãng đường dài, lần lượt châm và dập tắt điếu thuốc nhưng cả người anh vẫn chán nản..

Anh không biết phải đi đâu, trong thành phố rộng lớn này, anh không tìm được nơi mình muốn đi. Trước kia hẹn hai ba người bạn tốt, chơi bóng hoặc là uống rượu, hoặc là tìm một người phụ nữ phát tiết dục vọng, nhưng Diệp Cẩn Ngôn bây giờ, tựa hồ ngoại trừ công việc, đều đang vây quanh cô.

Anh nghĩ đến nghĩa trang của cô ở kiếp trước, liền lái xe thẳng đến đó.

Sau khi đến nơi, anh ở trong xe lại ngủ thiếp đi, trong mộng cô mặc váy xanh, trong mộng cô nói cám ơn anh.

Điện thoại reo liên tục, nhưng anh ngủ rất say.

Chờ anh tỉnh lại, lại có ba mươi mấy cuộc gọi nhỡ.

Chu Tỏa Tỏa, Phạm Kim Cương......

Anh lấy hết dũng khí gọi lại, cô gái bên kia điện thoại lập tức tiếp điện thoại. "Diệp Cẩn Ngôn, Diệp Cẩn Ngôn... " Cô lo lắng, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.

"Anh ngủ quên... nha đầu..." Thanh âm của hắn khàn khàn, vừa mở miệng nói chuyện mới phát hiện, cổ họng đau dữ dội.

Mới một đêm, cổ họng lại bắt đầu khàn khàn.

Không khí yên tĩnh, anh nghe thấy tiếng thở của cô ở đầu dây bên kia.

"Anh đang ở Tư Nam à, Diệp Cẩn Ngôn? " Cô thử thăm dò.

TẠM BIỆT, XIN CHÀO CÔ GÁI CỦA TÔINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ