Chương 60 - Nam Tôn, Người Chịu Không Nổi Chính Là Mình

58 8 2
                                    

Mấy ngày Nam Tôn đến Tư Nam, Diệp Cẩn Ngôn bắt đầu đến công ty làm việc bình thường. Anh bảo dì hàng ngày đến chuẩn bị bữa trưa trước khi rời đi.

Diệp Cẩn Ngôn dặn dò Tưởng Nam Tôn, nhất định phải bảo Tỏa Tỏa ăn cơm đúng giờ, ra ngoài chơi phải chú ý an toàn, Nam Tôn nghĩ thầm, Diệp Cẩn Ngôn thật sự coi cô như trẻ con.

Bởi vì Nam Tôn ở đó nên buổi trưa anh ở lại công ty ăn cơm, một mặt anh có quá nhiều việc phải giải quyết, mặt khác anh sợ Nam Tôn không được tự nhiên.

Sau khi tan tầm anh làm cơm tối cho hai cô gái, liền trở về công ty, Phạm Kim Cương nghĩ thầm, hiếm khi ông chủ nhiệt tình yêu thương công việc như vậy, Diệp Cẩn Ngôn lúc trước hình như lại trở về.

"Tỏa Tỏa, đồ ăn lấy ra là có thể ăn, anh phải tăng ca, có thể về muộn một chút, em không cần chờ anh, mệt mỏi thì đi ngủ sớm một chút." Anh nhắn tin cho cô.

Đã hơn sáu giờ, Chu Tỏa Tỏa

nhìn thấy tin tức thời điểm đã là hơn sáu giờ, hai người đi dạo một ngày, bụng đói kêu vang, vốn định ở bên ngoài ăn, nhưng là Diệp Cẩn Ngôn nếu đã làm xong, tự nhiên là muốn trở về ăn.

"Chu tiểu thư, Diệp tiên sinh này của cậu thật đúng là chu đáo....." Tưởng Nam Tôn trêu chọc cô.

"Diệp tiên sinh đối với mình rất tốt..." Cô nói lời này rất khoa trương, dụi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào vai Nam Tôn.

"Ai nha Chu Tỏa Tỏa... cậu bình thường một chút được không... "Tưởng Nam Tôn bị cô chọc cười khanh khách.

Đêm đó Diệp Cẩn Ngôn trở về rất muộn, lúc Nam Tôn đang ngủ, chỉ có Chu Tỏa Tỏa

là người duy nhất nằm trên ghế sofa trong phòng khách.

"Còn chưa xong việc à?" Cô bấm điện thoại.

Còn chưa xong việc? "Cô bấm số điện thoại.

"Tỏa Tỏa sao em vẫn chưa ngủ... đã gần mười hai giờ rồi..." Cô hứa với anh rằng cô sẽ đi ngủ đúng giờ.

"Anh ăn cơm chưa, Diệp Cẩn Ngôn..." Cô lo lắng anh bận đến mức chưa ăn cơm.

"Phạm Kim Cương mua cơm tối cho anh, Tỏa Tỏa anh sẽ quay lại ngay. Em có thể nằm xuống ngủ, được không?" Anh xách áo khoác rời khỏi văn phòng, theo sau là Phạm Kim Cương cũng đi theo phía sau.

"Lái xe chậm một chút, em nằm đây..." Cô dặn dò.

Cô nghe thấy tiếng cửa mở, Diệp Cẩn Ngôn rón rén ngồi dậy trên ghế sofa, nhìn thấy cô đang ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt bối rối.

Anh đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, "Em đi ngủ sớm đi... đừng đợi anh..." Diệp Cẩn Ngôn nhìn bộ dáng ngái ngủ của cô, không khỏi tức giận.

"Anh có muốn ăn không... em hâm ít đồ ăn cho anh..." Cô nắm tay anh đứng dậy, chuẩn bị đi vào bếp.

"Nha đầu... anh không đói chút nào..." Anh kéo cô lại.

"Chúng ta đi ngủ thôi..." Anh đặt tay lên vai cô và đẩy cô về phía phòng ngủ.

"Em ngủ với Nam Tôn ... không ngủ với anh...." Cô đẩy anh ra.

TẠM BIỆT, XIN CHÀO CÔ GÁI CỦA TÔINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ