Chương 52 - Em An Phận Một Chút, Anh Liền Không Khó Chịu Nữa Đâu!

102 6 0
                                    

Sức khỏe của Chu Tỏa Tỏa cũng đang dần hồi phục, anh không dám làm cô quá mệt mỏi, mỗi ngày chỉ cho cô đi dạo một chút, Nam Tôn vừa có thời gian liền đến Tư Nam nói chuyện với cô, Diệp Cẩn Ngôn thì ở phòng bếp bận trước bận sau vì cô làm một ngày ba bữa.

Tình trạng của cô thực sự đã có chuyển biến tốt đẹp, mắt thường có thể thấy được béo lên một chút, Diệp Cẩn Ngôn nhìn dáng vẻ ăn cơm cô mê hoặc.

"Tỏa Tỏa, ăn nhiều một chút......" Giọng điệu của anh vô cùng yêu chiều. Chu Tỏa Tỏa ngước lên nhìn anh và bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh, không hiểu sao mặt cô bỗng dưng lại đỏ lên.

"Lúc ăn nhìn em... đặc biệt ngoan......" Diệp Cẩn Ngôn đưa tay sờ đầu của cô, lòng bàn tay ấm áp khiến cô gật đầu, đôi mắt cong lên thành một vòng cung đẹp đẽ, cô nhặt một miếng dưa chuột lên miệng của anh ấy.

Diệp Cẩn Ngôn trân trọng vẻ đẹp này. Anh thực sự rất đau khổ. Không ai biết anh đã trải qua những gì để có được ngày hôm nay, ngay cả cô cũng không biết toàn bộ câu chuyện.

"Bố..." Chu Tỏa Tỏa muốn nói lại thôi, cúi đầu nhìn bát cơm trước mắt, "Anh không liên lạc được với ba sao?"

Diệp Cẩn Ngôn ngẩn người, giương mắt nhìn cô. Cô cắn nhẹ môi dưới, mân mđưa tay nhẹ nhàng chạm vào lông mày của anh, mỉm cười hôn lên đôi môi mát lạnh của anh.ê đôi đũa trong bát. Vẻ mặt khiến anh cảm thấy rất đau lòng.

"Cô gái..." Anh đặt đũa xuống, kéo ghế sang bên cô, nhẹ nhàng choàng tay qua vai cô, "Ông ấy đang ở trên biển, tín hiệu chắc chắn rất kém, ông ấy sẽ đến gặp em sớm thôi, cô gái..." Diệp Cẩn Ngôn nói như vậy, cau mày, trong ánh mắt tràn đầy vội vàng, lại có chút nói năng lộn xộn.

Nhìn thấy anh như vậy, Chu Tỏa Tỏa đưa tay nhẹ nhàng chạm vào lông mày của anh, mỉm cười hôn lên đôi môi mát lạnh của anh.

Diệp Cẩn Ngôn cúi mặt, liền trông thấy chóp mũi nàng ửng đỏ, anh không từ chối,thuận theo hôn nàng.

Cô bé rời khỏi môi anh, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa khóe miệng anh. "Em không nên tham lam như vậy, em hài lòng với anh!" Cô mỉm cười nói, giả vờ thở phào nhẹ nhõm.

"Em biết không, không phải thế này...Bố em cũng yêu em..." Anh vẫn cố an ủi cô, anh nghĩ cô muốn cô được hạnh phúc và dành cho cô tình yêu tốt nhất trên đời.

Cô tựa vào vòng tay anh, cô bé tựa cằm vào ngực anh, ngước đôi mắt to ngấn nước lên và im lặng nhìn anh.

Hô hấp của Diệp Cẩn Ngôn bắt đầu trở nên gấp gáp, đôi tay nhỏ nhắn không ngừng mò mẫm trên ngực anh, sau khi mở một hai cúc áo, cô mỉm cười như một con cáo nhỏ xảo quyệt.

"Ngoan nào... Anh sẽ lấy cho em một ít nước tắm..." Hơi thở của họ nóng lên, giọng anh trở nên khàn khàn, nhưng lại trầm đến mức cơ thể cô bắt đầu nóng lên.

"Diệp Cẩn Ngôn......" Cô làm nũng, cọ cọ vào ngực dụi dụi vào ngực anh, cô muốn anh vì tình yêu và sự khao khát phát triển quá nhanh khiến cô đã muốn anh từ lâu.

"Anh không còn yêu em nữa..." cô cố tình nói.

"Đồ ngốc...anh chờ em khỏe lại....." Diệp Cẩn Ngôn đem mái tóc nhỏ của nàng nhét sau tai, đầu ngón tay nóng lên, chọc cho nàng trong nháy mắt lại đỏ mặt.

TẠM BIỆT, XIN CHÀO CÔ GÁI CỦA TÔINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ