Chương 2: Thân Vị (2)

77 5 0
                                    

Tay anh cầm bộ đàm run rẩy vì đau đớn, Lý Thiên Quang do dự một lúc, khóa dây thừng móc vào rồi lại mở ra, cuối cùng vẫn quay lưng bỏ đi.

Không ai có thể chống lại mệnh lệnh của đội trưởng, hơn nữa, Nhật Quỹ chỉ cứu những người có khả năng cứu được, việc cứu trợ liều lĩnh thường chỉ dẫn đến tổn thất lớn hơn.

Dù có hạ cáp xuống, cậu cũng không thể đưa Tần Mạc bị thương rời khỏi nguy hiểm, xác sống sẽ nhanh chóng nuốt chửng họ, lúc này lựa chọn khôn ngoan nhất là nhanh chóng rút lui.

Khi hình ảnh của tòa nhà và bầu trời trước mắt dần trở nên mờ ảo, ý thức mơ hồ, anh chỉ nghe thấy tiếng bước chân xác sống chạy đến và tiếng gầm rú càng lúc càng gần. Anh dồn hết sức lực cuối cùng nhìn theo trực thăng bay đi, sau đó an nhiên nhắm mắt lại.

Từ khoảnh khắc gia nhập Nhật Quỹ, anh đã biết sẽ có ngày hôm nay.

Ngay trước khi xác sống đến gần, tòa nhà dân cư đổ sụp, bóng dáng Tần Mạc cuối cùng biến mất trong đống đổ nát và đám bụi bay lên.

Sau đó là những giấc mơ dài dằng dặc.

Năm 2028, mùa hè, buổi sáng.

"Tần Mạc, dậy chưa?"

Một giọng nói non nớt từ phòng tắm vọng ra:

"Xong ngay đây."

"Rửa mặt xong thì đi mua ba ly sữa đậu nành, tiền để trên bàn đấy."

Tiếng xào nấu "xèo xèo" vọng ra từ nhà bếp, trên ti vi ở phòng khách đang phát bản tin mới nhất về virus "Beelzebub". Khi đó, Trung Quốc là một trong số ít những nơi an toàn trên trái đất chưa bị virus xâm nhập.

Tần Mạc mua xong đồ ăn, xách sữa đậu nành và bánh quẩy về nhà, đến gần cảng thì dừng lại.

Một người đàn ông nước ngoài từ biển bò lên bãi cát, sau lưng còn có một mái chèo gỗ.

Người đàn ông lảm nhảm bằng ngôn ngữ mà cậu không hiểu, vẻ mặt hoảng loạn, hành động đáng ngờ, chẳng bao lâu đã thu hút sự chú ý của cảnh sát. Vừa lúc trước, người đó còn giơ tay ra hiệu hợp tác, ngay giây tiếp theo lại đột nhiên há miệng lao về phía viên cảnh sát bên cạnh.

Tần Mạc bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ, cậu co chân chạy về nhà.

"Mẹ ơi, ở cảng có người đánh nhau."

Mẹ Tần chỉ nghĩ là người dân bình thường gây sự, không để tâm.

"Chẳng liên quan gì đến mình, đi lấy đũa ăn cơm đi."

"Đánh dữ lắm mẹ ơi, có một chú từ biển bò lên, đánh nhau còn cắn người nữa."

Cắn người?

Mẹ Tần thoáng giật mình, quay đầu trao đổi ánh mắt với ba Tần. Gần đây, nhiều quốc gia xung quanh đang tìm mọi cách đến Trung Quốc để tránh virus, ba Tần lập tức cảnh giác khi nghe thấy điều này. Đồng thời, trên con phố bên ngoài cửa sổ nhà bếp bắt đầu có sự hỗn loạn, tiếng hét của đám đông vang lên mơ hồ. Ti vi trong nhà phát ra tiếng "rè rè" vài giây rồi tự động chèn một thông báo khẩn:

[ĐM/ EDIT] HÀNH TINH XÁM - BỒ MỄ ÁONơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ