Ánh bình minh đổ xuống khu Wymfrey, nhuộm vàng những mái ngói đỏ trải dài đến tận chân trời. Wil bước qua giao lộ Fourth và Crimson, con phố lát gạch trước mặt uốn cong nhẹ về phía bắc như một dòng sông đỏ thẫm. Anh ngắm những ngôi nhà theo phong cách Georgian với cửa sổ khung gỗ trắng chia thành chín ô vuông vức. Trên những bậu cửa sổ cẩm thạch dài một mét, các chậu sen đá Echeveria elegans đỏ rực xếp thành một tầng màu: từ đỏ tía ở độ cao ba mét trên tầng hai, xuống đến sắc hồng phớt ở độ cao một mét rưỡi ở tầng một, tạo nên một chuyển sắc tinh tế trên nền tường gạch Flemish bond - nơi viên dọc xen với viên ngang.
Càng đi sâu vào khu phố, Wil càng gật gù với lối kiến trúc ở đây. Nó nổi bật với những ngôi nhà hai tầng đứng vững chãi với những cột trụ Doric đơn giản mà thanh lịch, Wil tiến gần hơn, ngón tay lướt nhẹ trên bề mặt một cột đá, cảm nhận những đường rãnh dọc tinh xảo. Anh tưởng tượng về tương lai, khi về hưu sẽ xây cho mình một ngôi nhà như thế.
Đi dọc theo các bức tường gạch, những cây mông đỏ - sen đá tròn trịa, căng mọng như những viên sỏi nhỏ - mọc chen giữa các kẽ gạch, tựa như những giọt máu đông đặc len lỏi qua từng đường mạch máu. Sự tương phản với Trilium Khu Chủ Chiến thật rõ ràng; ở đó là một khu rừng sắt thép ngột ngạt, thiếu vắng ánh mặt trời, với những tòa nhà cao tầng chọc trời xếp chen dày đặc đến mức gần như che khuất bầu trời. Anh từng đi công tác ở đó một lần, và ký ức ấy vẫn còn đọng lại như một vết kim châm. Cảm giác bức bối và khó chịu kinh dị, như thể mọi thứ đang đè nén lên tâm trí anh, bủa vây từ mọi phía. Không có lấy một khoảng trống để thở, không một chỗ nào để cảm nhận tự do – chỉ có những bức tường kính lạnh lùng, phản chiếu một cuộc sống hối hả không ngừng, và tiếng ồn dội lên từ lòng đường bê tông.
Wil vẫn còn nhớ rõ cái ngột ngạt ấy, thứ khiến anh không thể chờ đợi để rời đi và quay lại Khu Trung Lập để tới một chỗ nào đó chữa lành hơn. Để rồi khi bị điều đi công tác ở đây, anh lại thấy chính mình cũng chẳng thể hoàn toàn thoải mái. Cả hai nơi đều có một sự bức bối, chỉ khác nhau ở cách nó hiện diện – một bên là sự ngột ngạt của hiện đại và cường độ, còn một bên là sự yên bình tới mức anh không quen.
Đi mãi Wil dừng lại trước một bức bích họa, cảm giác như bị một lực vô hình đóng đinh tại chỗ. Wil nhận ra ngay kỹ thuật sfumato đặc trưng của phái Renaissance - nơi những đường nét được làm mờ đi một cách tinh tế, để tạo cảm giác chuyển động và chiều sâu.
Trong bức tranh: Nữ Hoàng Hồng Liên ngồi thẳng lưng trên Tổ Long, Wil nhận ra kỹ thuật chiaroscuro trong bộ giáp vàng của bà không chỉ để tạo chiều sâu, mà còn ngầm ám chỉ về bản chất hai mặt của quyền lực. Mái tóc đỏ rực của bà tung bay như một ngọn lửa địa ngục, và đôi mắt xanh biếc kia... Wil rùng mình. Đôi mắt ấy nhìn thẳng vào anh xuyên qua những thế kỷ, ánh lên một sự quyết tâm lạnh lùng đến đáng sợ. Đây hẳn là tác phẩm của một tiên nhân, Wil nghĩ thầm.
Anh tiếp tục quan sát xuống dưới, Tổ Long vươn mình oai vệ, đôi cánh rộng mở, từng vảy đen tuyền lấp lánh ánh tím. Móng vuốt sắc nhọn bấu chặt vào nền đất, để lại những vết cào sâu hoắm, những vết vuốt cào trên mặt đất không đơn thuần là những vết nứt - chúng là những khe nứt địa chất được vẽ dựa trên nghiên cứu về cấu tạo các lớp đất đá... Hàm răng nanh trắng ởn nhe ra, tạo thành hình ảnh đe dọa bất cứ kẻ thù nào dám cản đường, Wil vuốt cằm tấm tắc khen hay.
BẠN ĐANG ĐỌC
Soda Crash: The Path Of The Unseen
FantasyCó năm cách chính để vận dụng Năng Lượng Nguyên Thủy. Võ giả chọn con đường của thân thể, biến cơ thể thành một lò luyện để chuyển hóa năng lượng thô thành Ki. Tu tiên giả tìm kiếm sự siêu việt qua việc thanh lọc bản thân. Pháp sư coi năng lượng như...