Chap2 Ngõ hẹp

17.5K 950 30
                                    

Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện, mái tóc vẫn còn đọng nước trên người chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ cùng với chiếc quần soóc ngắn để lộ làn da trắng nõn không tỳ vết. Xán Liệt không phủ nhận bản thân có chút ngây ngốc mà ngắm nhìn.

– Nhìn gì mà nhìn, sao anh lại ở đây???

Bạch Hiền trước ánh mắt vô cùng khiếm nhã của người kia thì bực mình nói. Sau một hồi đe dọa cùng năn nỉ cuối cùng Tuấn Miên hyung đã cho phép cậu nghỉ một tuần, đã vậy còn cho cậu mượn căn biệt thự cạnh biển này nghỉ ngơi. Lúc đó, cậu đã có chút nghi ngờ, làm gì có chuyện tốt như vậy? Bây giờ nhìn thấy kẻ kia xuất hiện cậu lại càng thấy bất an.

– Tôi là người nói câu đó mới phải, cậu đang làm gì ở nhà tôi.

– NHÀ ANH.

-Thế cậu nghĩ là nhà ai?

– Tuấn Miên hyung, không phải sao?

– Đúng nhưng hiện tại nó là nhà của tôi.

-Là sao???

-Diệc Phàm hyung đã chuyển căn biệt thự này cho tôi từ khi cưới.

Xán Liệt mặc kệ Bạch Hiền lúc này đã tức đến đỏ cả mặt, thản nhiên nói rồi để áo khoác cùng đồ lên ghế rồi vào bếp kiếm đồ uống. Bạch Hiền sau khi hiểu ra mọi việc thì vội điện cho Tuấn Miên, nào ngờ nhận được một tràng cười trừ của ai kia. Nơi này đẹp như vậy gần biển có thể ngắm hoàng hôn nữa chẳng nhẽ cậu phải đi thật sao?

– Uống không?

Trong khi Bạch Hiền còn đang tiếc nuối than thầm trong lòng thì một lon bia hiện ra trước mặt. Anh ta đang mời cậu sao? Bạch Hiền tròn mắt mà nhìn người kia.

– Mặt tôi có gì sao?

Xán Liệt đặt lon bia xuống bàn còn bản thân ngồi xuống sofa, bật một lon khác chuẩn bị uống.

– Không được!

Bạch Hiền nhìn lon bia dần được được đưa lên miệng ai kia thì bệnh nghề nghiệp lại nổi lên vội lao tới giằng lấy. Tên này hắn muốn chết hay sao mà còn uống mấy thứ đồ uống này chứ.

– Cậu lại làm sao nữa đây?

Xán Liệt nhìn lon bia trong tay bị cướp đi đã vậy còn vì giật mạnh mà văng ra khắp người thì tức giận nói lớn. Về nhà tự dưng lại xuất hiện một người lạ, bực mình, anh vốn thích một mình ghét nhất là bị làm phiền kiểu thế này. Tên nhóc này nghĩ mình là ai mà có quyền can thiệp vào cuộc sống của anh chứ.

– Tôi cũng chỉ là muốn tốt cho anh, làm gì mà to tiếng như vậy? Tôi đi là được chứ gì?

Nói xong Bạch Hiền vội lên lầu lấy đồ đi thẳng ra ngoài nhưng đi được một đoạn thì bắt đầu hối hận. Hồi sáng, là Tuấn Miên ca đưa cậu tới nên không có xe mà đây lại là khu cách biệt với thành phố xe cộ rất ít dự là cậu sẽ phải lết bộ. Cố lên! Bạch Hiền dù thế nào cũng không thể quay lại chỗ cái tên đáng ghét đó. Nhưng trời đúng là không hiểu lòng người sấm chớp từ từ xuất hiện cơn mưa nhanh chóng đổ xuống. Trời tối mưa gió công với đường đi khó làm cho Bạch Hiền vô cùng chật vật.

[ Longfic ] Kết hôn cùng tổng tài [ ChanBaek ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ