Chap32 Sẽ không buông tay em lần nữa

8.2K 464 1
                                    

Mân Thạc trước khi khép cánh cổng không tránh khỏi có chút ái ngại nhìn người nào đó vẫn còn cố chấp theo đến cùng.

-Bạch Hiền...người đó hình như vẫn ở bên ngoài.

Mân Thạc để Bạch Hiền ngồi lên ghế đem đồ vào cất lấy cho cậu ly nước, giúp cậu xử lý vết thương ngó ra bên ngoài vẫn thấy bóng người nào đó ở cổng thì khẽ lên tiếng.

-Hyung em xin phép về phòng thay đồ.

Bạch Hiền tựa như không nghe thấy lời nói của Mân Thạc đứng dậy tìm đường vào phòng. Rõ ràng con đường cậu đã quen thuộc từ lâu, lại được Mân Thạc đặc biệt bài trí để cậu dễ dàng đi lại mà sao hôm nay bỗng dưng thấy nó dài và xa thế.

Mân Thạc nhìn cậu em mà buông tiếng thở dài chung quy con người chính là như vậy đều bị một chữ " tình " làm khổ, anh cũng vậy Bạch Hiền cũng vậy cả người ngoài kia có lẽ cũng vậy.

Bạch Hiền ngay khi cánh cửa đóng lại thì liền ngồi sụp xuống đất, bàn tay vì nắm chặt một hồi lâu bị ngón tay đâm chảy máu. Cậu phải làm sao đây dù cho cố gắng thế nào đi chăng nữa thì cũng không ngăn được bản thân quan tâm tới người kia. Chỉ một chút nữa thôi đã không nhịn được mà hỏi xem người kia sống ra sao? dạ dày có còn đau không? Có ăn uống đầy đủ không?....

" Người đó hình như vẫn ở bên ngoài"

Cậu nói của Mân Thạc hyung vang lên trong đầu cậu. Không biết người kia đã đi chưa? Trong lòng cậu hiện tại vô cùng mâu thuẫn. Vừa muốn anh đi vì như vậy cậu càng có quyết tâm để buông tay anh, vừa ích kỷ muốn anh ở lại vì như vậy chứng tỏ trong lòng anh còn có cậu. Giá như cậu có thể nhìn thấy thì tốt biết mấy. Nhưng giá như thì chỉ mãi mãi là giá như mà thôi.

Bạch Hiền cứ thế mà tiếp tục ngồi đó ngẩn người chỉ đến khi Mân Thạc gọi giục cậu ra ăn cơm thì mới vội vàng mò mẫm vớ đại một chiếc áo thay vào rồi ra ngoài.

-Người kia đã đi rồi em an tâm đi.

Mân Thạc nhìn cậu em cầm đũa ngây ra trên bàn ăn thì đành lên tiếng, không hiểu sao anh lại cảm thấy chút thất vọng ở Bạch Hiền khi nghe anh nói như vậy.

-Chàng trai đó là ai vậy?

Vẫn là tò mò không nhịn được anh liền thử thăm dò Bạch Hiền, thật ra nhìn thái độ của Bạch Hiền và người kia anh cũng đã hiểu được phần nào. Người con trai kia hẳn là lý do khiến Bạch Hiền thường xuyên ngẩn người.

-Em không quen người đó.

-Em nghĩ hyung là ai? Thật là không muốn nói thì thôi hyung cũng không ép. Hyung từng nói rồi nếu có chuyện gì có thể tìm hyung tâm sự bất cứ lúc nào. Giờ thì ăn đi đồ ăn nguội hết mất.

Mân Thạc vừa ăn vừa gắp đồ ăn vào bát cho Bạch Hiền, đứa nhỏ này thật là nếu không quen biết chắc ai cũng nghĩ Bạch Hiền là một cậu nhóc vô lo vô nghĩ. Nhưng quen biết mới hiểu đằng sau vẻ ngoài đó là cả một trái tim nặng trĩu tâm sự.

Bạch Hiền nghe Mân Thạc nói vậy thì chỉ lặng lẽ ăn qua loa cho xong bữa rồi về phòng. Cậu biết Mân Thạc hyung là muốn tốt cho cậu nhưng lúc này đây cậu tâm trạng cậu thực sự rất rối bời. Chính cậu còn không biết mình nên làm gì thì sao có thể đem rắc rối ấy cho người khác phải chịu cùng chứ.

[ Longfic ] Kết hôn cùng tổng tài [ ChanBaek ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ