Chap22 Ánh sáng

7.7K 469 3
                                    

– Tuấn Miên, mấy đứa sao lại thành như vậy.

Một vị bác sĩ già bước ra từ phòng cấp cứu thấy bộ dạng hỗn độn trước cửa thì vội hướng Tuấn Miên hỏi. Còn tại sao lại là Tuấn Miên đơn giản vì ông chính là người thầy đã hướng dẫn cậu và cũng là người luôn ủng hộ giúp đỡ cậu cai quản bệnh viện.

– Thầy, Bạch Hiền em ấy...

– Cũng chỉ là tạm thời không nhìn được thôi vẫn còn cơ hội mà.

Vị bác sĩ già khó hiểu nhìn Tuấn Miên, ông cảm thấy đối với một người bị đâm trực diện mà vẫn sống sót đã là may mắn lắm rồi có cần phải khóc lóc thê thảm như thế không.

– Tạm thời không nhìn được là sao?

– Vì chấn động mạnh cho nên dây thần kinh thị giác bị tổn thương tạm thời không thể nhìn thấy.

– Vậy không phải em ấy...

– Ý em là sao? Không phải em nghĩ là...Bạch Hiền là đứa nhỏ mà ta thích nhất sao ta có thể để nó có chuyện gì được.

Giống như người cha già vị bác sĩ khẽ mỉm cười xoa đầu Tuấn Miên rồi rời đi, để lại cậu vẫn đang ngây người sắp xếp mọi dữ liệu vừa tiếp thu.

– Bạch Hiền còn sống em ấy...em ấy còn sống.

Tuấn Miên kích động nắm áo Diệc Phàm nói rồi sau đó lại quay qua cái xác không hồn bên cạnh họ.

– Còn sống, còn sống thực là tốt.

Xán Liệt giống như một kẻ ngốc lặp lại lời của Tuấn Miên. Chỉ cần cậu sống là được không nhìn thấy, anh không quan tâm anh sẽ làm mắt cho cậu.

Phàm, Miên, Liệt ba người đi theo bên cạnh chiếc giường bệnh đang được đi về phòng hồi sức mà cả người như trút được gánh nặng. Và đâu đó cũng có một người vui mừng không kém họ.

– Hyung đưa Tuấn Miên hyung về nghỉ đi, em sẽ trông Bạch Hiền.

Xán Liệt ngồi bên giường bệnh đôi mắt vẫn không rời khỏi người trên giường nói. Tuấn Miên nghe vậy định phản đối nhưng lại bị Diệc Phàm giữ lại, cả hai lặng lẽ rời khỏi phòng.

"Đúng là ngốc mà, chăm sóc người khác thì giỏi, còn bản thân mình thì lại không biết quý trọng. Em có biết là tôi đã sợ đến thế nào không, đến bây giờ tim tôi vẫn còn loạn nhịp đây này. Khi nào em tỉnh dậy tôi nhất định sẽ bắt em phải chịu trách nhiệm."

Xán Liệt nắm lấy cánh tay Bạch Hiền đặt lên lồng ngực nơi trái tim mình. Đã rất lâu rồi anh mới sợ hãi mất đi thứ gì đó đến thế, lần này anh sẽ không buông tay cho dù có bất cứ chuyện gù xảy ra. Có thể là ích kỷ và không công bằng với người kia nhưng con người mà, một khi đã từng bị tổn thương sẽ không bao giờ muốn dẫm vào vết xe đổ lần nữa. Nhu nhược đánh mất người mình yêu một lần đã là quá đủ, anh sẽ không để vụt mất lần thứ hai.

Xán Liệt cứ thế mà nắm chặt bàn tay Bạch Hiền cho đến khi quá mệt mỏi mà gục đầu ngủ luôn bên giường. Mấy ngày làm việc không ngừng để sớm về bên cậu, sau đó lại ngồi máy bay mấy tiếng liền tất cả đã rút cạn sức lực của anh.

[ Longfic ] Kết hôn cùng tổng tài [ ChanBaek ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ