Chap13 Hẹn hò

9.5K 520 16
                                    

Tử Thao mơ mơ hồ hồ bị đẩy theo người kia ra ngoài mà không hề biết sẽ đi đâu.

– Này hồi nãy cậu nói cháu là sao? Chẳng nhẽ là Miên Miên hyung có thai...

– Không thấy sao còn hỏi, biết điều thì liệu mà cư xử nếu không...đừng trách.

Thế Huân ném cho kẻ bên cạnh một cái nhìn đầy sát khí cùng đe dọa, làm cho Tử Thao cảm tưởng như chính mình nếu như không cẩn thận có thể bị giết bất cứ lúc nào. Vì vậy, trong lòng càng thêm khẳng định tên nhóc trước mặt đối với Miên Miên hyung nhất định là không đơn giản, có khi còn hơn cả mình.

– Mà chúng ta đang đi đâu vậy...

Suy nghĩ vẩn vơ lúc này Tử Thao mới nhận ra mình đang đứng giữa đường, cảnh vật thì vô cùng lạ lẫm. Seoul không giống Bắc Kinh thời tiết rất lạnh khiến cậu có chút không quen. Nhưng quang cảnh buổi sớm với ánh ban mai với những giọt sương long lanh còn đọng lại quả thực rất đẹp. Cậu thật sự mong chờ cảnh tuyết rơi chắc chắn sẽ còn tuyệt hơn nhiều.

– Thứ nhất tôi có tên tuổi đàng hoàng không phải " này ", thứ hai không phải " chúng ta " mà là tôi, cậu mỗi người tự lo việc của mình. Hiểu không?

Thế Huân đột ngột quay lại nói với người bên cạnh lúc này vẫn đang ngây người nhìn quanh. Sau đó chỉ tay ý chỉ đường ai lấy đi, Tử Thao bị bỏ lại một lúc sau khi nhận ra tình cảnh của bản thân thì bắt đầu ngó nghiêng. Cậu mù đường a~. Đây là lần đầu tiên cậu qua Hàn cậu có biết nơi nào ra nơi nào đâu. Sáng sớm bị đẩy đi chì kịp vớ cái balo điện thoại hay thiết bị dẫn đường cũng chẳng mang haizzz rắc rối thật. Hoàng Tử Thao đỉnh danh cậu mà mất tích ở Seoul thì thật là mất mặt.

Thế Huân sau khi bỏ đi thì liền có chút đắn đo, cậu làm như vậy liệu có quá đáng không? Tên đó thấy bảo lâu lắm rồi mới về Hàn, chẳng may lạc đi đâu hay bị lừa đi thì kiểu gì Tuấn Miên hyung cũng khóc lóc thảm thiết cho xem. Haizzz phiền phức muốn chết.

Thế Huân đành xoay người đi về hướng ngược lại, mắt không ngừng tìm kiếm một con " gấu trúc ". Và rồi cậu bị thu hút bởi đám trẻ ồn ào nơi công viên và nổi bật trong đám trẻ đó là bóng người cao dỏng nổi bật dưới ánh nắng lại sáng đến lạ kỳ.

Đặc biệt là nụ cười khiến cho người khác khi nhìn vào liền bị cuốn hút theo. Đôi chân nhanh nhẹn di chuyển bóng nhìn vô cùng chuyên nghiệp.

Đang mải suy nghĩ thì một bàn tay hướng cậu giơ lên vẫy vẫy tiếp đó là ánh nhìn của hơn chục đứa trẻ cùng hơn chục cánh tay, tất cả đều đang mời gọi cậu. Và Thế Huân cũng không hiểu tại sao đôi chân lại cứ thế mà đi về phía đó, tiếp đến thì lại để mặc cả đám kéo vào sân bóng. Ban đầu, cậu còn ngẩn người đứng đơ ra nhưng bắt gặp ánh mắt đầy khiêu khích của ai đó, cùng với tiếng hò hét của lũ trẻ thì bản thân cũng hoà vào trận đấu.

Thế Huân không biết rằng đã bao lâu rồi mình không cười nhiều như thế, đã bao lâu rồi cậu không được thoải mái, không được sống là chính mình. Tiếp nhận quyền thừa kế của Ngô gia có nghĩa là cậu phải từ bỏ hai từ " thanh xuân " bởi gia tộc chính là thứ duy nhất. Lúc nào cũng phải là người mạnh mẽ tài giỏi đầy uy lực khiến mọi người tôn sùng nể sợ, gồng mình gánh vác mọi thứ làm cho cậu quên đi rằng mình cũng chỉ mới 24 tuổi cái tuổi đẹp nhất của đời người.

[ Longfic ] Kết hôn cùng tổng tài [ ChanBaek ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ