Chương 17

569 23 0
                                    

Mọi người yên lặng dùng bữa thì Hiểu Đồng đến, "Tú Nghiên, xong chưa? Có thể đi được chưa?"

Trịnh Tú Nghiên mỉm cười với Hiểu Đồng, lấy khăn tay tao nhã nhẹ nhàng lau lau miệng, giương mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi phía đối diện. Thấy Lâm Duẫn Nhi còn chưa ăn xong cũng đã đứng lên, ánh mắt bèn nhíu lại, "Cô còn chưa ăn xong." Giọng nói nghe không ra cảm xúc gì.

Lâm Duẫn Nhi quay đầu nhìn Trịnh Tú Nghiên hai giây, dời tầm mắt đi, "Ăn no rồi, tôi đi lấy quần áo cho cô." Nói xong liền chạy lên lầu. Trịnh tú Nghiên định nói là quần áo để mình lấy được rồi, nhưng nghĩ đến hôm qua là mình đem nhiệm vụ kia giao cho Lâm Duẫn Nhi, nếu giờ không cho, cô ta có thể hay không nghĩ nhiều, nghi ngờ vô căn cứ? Đến lúc đó mình phải nói sao đây? Nói cô là vì tôi nên mới bị thương, tôi không muốn chỉnh cô nữa à? Đáy lòng Trịnh Tú Nghiên bật cười, muốn thì để cho cô lấy đi, dù sao quần áo cũng không nhiều.

Lâm Duẫn Nhi mở tủ quần áo, nhìn trong tủ treo hai bộ quần áo khiến Lâm Duẫn Nhi ngạc nhiên không tin được những gì mình thấy. Sao lại chỉ có hai bộ chứ? Mình không phải mở nhầm tủ quần áo chứ? Lâm Duẫn Nhi vội vã nhìn trái nhìn phải, xác định đúng là tủ quần áo này rồi. Đúng vậy, nhưng hôm nay quần áo sao lại ít thế? Lặng lẽ suy ngẫm hai giây, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, mắt mỉm cười, đưa tay lấy quần áo, đóng kĩ cửa lại, trong lòng vui vẻ xuống lầu. Xem ra, Trịnh Tú Nghiên cô vẫn còn rất tốt, ngoài lạnh trong nóng, miệng dao nhưng tâm đậu hủ.

Trịnh Tú Nghiên đứng ở phòng khách nói gì đó với Hiểu Đồng, khóe mắt liếc thấy Lâm Duẫn Nhi từ trên lầu đi xuống, tầm mắt chuyển đến trên mặt cô. Nhìn Lâm Duẫn Nhi bộ dáng có vẻ vui, không biết vì sao trong lòng Trịnh Tú Nghiên lại không bình tĩnh. Lâm Duẫn Nhi như vậy làm cho nàng rất muốn trêu chọc, nhìn Lâm Duẫn Nhi kích động, bộ dáng nghẹn khuất nàng mới cảm thấy vui vẻ. Nghĩ thế liền làm, mặc kệ phòng khách đang có vài người, Trịnh Tú Nghiên mang theo giọng điệu khiêu khích, chầm chậm lên tiếng, "Cô vào phòng tôi nhìn thấy cái gì vậy? Vẻ mặt say mê mờ ám."

Lâm Duẫn Nhi ngẩn ra, nụ cười trên mặt cứng lại, nháy mắt cơn tức giận chạy thẳng lên não, "Tôi? Tôi ở phòng cô nhìn thấy gì chứ? Trong phòng cô có cái gì đẹp? Mời tôi vào tôi còn không muốn vào." Quá đáng, nói như mình rình coi phòng cô ta vậy, còn cái gì say mê mờ ám! Phòng cô có cái gì có thể làm người ta thích nhìn chứ?

Trịnh Tú Nghiên nhu hòa nở nụ cười, chậm rãi đi đến đứng trước mặt Lâm Duẫn Nhi, nụ cười rộng mở nhìn Lâm Duẫn Nhi. Đúng, Lâm Duẫn Nhi nên như thế, mang theo tức giận nghẹn khuất, tâm tình Trịnh Tú Nghiên tốt lên.Nhưng là nhìn Lâm Duẫn Nhi như vậy, làm cho nàng đáy lòng sinh ra một loại cảm giác khác không rõ, nhịn không được đưa tay ôm lấy hai má Lâm Duẫn Nhi. Khoảnh khắc chạm vào, trong lòng hai người đều giật mình run lên...Trịnh Tú Nghiên nhận ra cử chỉ của mình, hai ngón tay vội cong lại, véo gương mặt trắng noãn của Lâm Duẫn Nhi, vẻ mặt cao nhã lạnh nhạt cười,"Tôi không mời, cô không phải cũng tự vào sao?"

Lâm Duẫn Nhi tức giận nhìn Trịnh Tú Nghiên, một tay đẩy tay Trịnh Tú Nghiên đang nắm lấy mặt mình, giận dỗi hừ một tiếng, lập tức theo bên người Trịnh tú Nghiên mà đi qua. Cô thật giận, cái cô Trịnh Tú Nghiên này làm cô không thể nắm bắt được. Buổi sáng rõ ràng ôn nhu như vậy, tại sao giờ lại cố ý chọc mình giận chứ? Cô không hiểu, cô thật sự không hiểu suy nghĩ của Trịnh Tú Nghiên. Cô là giận, nhưng mà, đáng ghét không phải là giận, mà còn là ấm ức, trong lòng có cảm giác khổ sở, sao lại có cảm xúc đó cô cũng không biết, cô chỉ biết là cô không muốn Trịnh Tú Nghiên cố tình đối xử như thế với cô.

Triền miên tình kiếp (Yoonsic Ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ