Lâm Duẫn Nhi trong lòng thực bất an, cũng rất lo lắng. Cô sợ thấy phản ứng của Trịnh Tú Nghiên khi biết được cô nửa năm này ở cùng một cái tiểu khu với nàng. Nhưng là, cô không thể lại chọn cách lừa gạt, lừa gạt quá nhiều, kết quả lại càng hỏng. Hai người nếu muốn ở cùng một chỗ, đầu tiên là phải thành thật thẳng thắn đối đãi, vì thế Lâm Duẫn Nhi quyết định mặc kệ Trịnh Tú Nghiên nghe xong có phản ứng gì, cô đều sẽ chọn cách thành thật.
Quanh co một hồi, Lâm Duẫn Nhi nhẹ giọng nói, "Tôi, tôi ở tầng lầu kế bên."
"Cái gì?" Trịnh Tú Nghiên kinh ngạc không thôi, vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm Lâm Duẫn Nhi, ở tầng lầu kế bên? "Vậy là mấy tháng nay cậu đều là ở tiểu khu này?"
Nhìn phản ứng của Trịnh Tú Nghiên khiến Lâm Duẫn Nhi phát hoảng, vội vàng giải thích, "Tôi không phải...tôi chỉ là, tôi chỉ là,... Tôi chỉ là muốn ở gần cậu một chút, có thể thường xuyên nhìn thấy cậu." Câu nói tiếp theo, giọng nói ngày càng nhỏ.
Nghe Lâm Duẫn Nhi nói như vậy, trong lòng Trịnh Tú Nghiên có hết thảy cảm xúc. Nàng muốn trách Lâm Duẫn Nhi rằng cách nàng gần như vậy cũng thật nhẫn tâm không đến gặp nàng, hại nàng khổ sở si đợi hết nửa năm, nhưng nàng cũng lại rất...vui vẻ? Cảm động? Đúng, nàng nghe được Lâm Duẫn Nhi nói muốn ở gần nàng một chút, muốn thường xuyên nhìn thấy nàng, trong lòng nàng lại thấy ngọt ngào cũng cảm động, nước mắt nhịn không được rơi xuống. Thì ra, cậu ấy không phải nhẫn tâm, cũng không phải vô tình, chính là, có lẽ chính là không dám tới gặp mình đi? Trịnh Tú Nghiên bỗng dưng đứng dậy, bổ nhào tới trước mặt Lâm Duẫn Nhi, đưa tay gắt gao ôm lấy Lâm Duẫn Nhi. Giờ phút này còn cần nói thêm cái gì, hỏi thêm cái gì sao? Nàng hiểu được lòng của Lâm Duẫn Nhi, trong lòng cô ấy là có nàng, vậy nửa năm si đợi cùng đau khổ đều là đáng giá đi? Nàng muốn cùng Lâm Duẫn Nhi ở bên nhau, rất muốn, rất muốn...
Lâm Duẫn Nhi gắt gao hồi ôm Trịnh Tú Nghiên, cái ôm này làm lòng cô bất an không yên rốt cục cũng bình tĩnh, chỉ cần Trịnh Tú Nghiên không giận cô là tốt rồi. Nửa năm, mỗi lần chỉ có thể xa xa nhìn người mà mình yêu mến, có bao nhiêu lần, cô rất muốn xông đến gắt gao ôm Trịnh Tú Nghiên, rất muốn rất muốn,... Nhưng mỗi lần đều chỉ có thể cố nén nhẫn nại, lần này, cô rốt cục được như mong muốn, cô rốt cục có thể chân thật ôm lấy người yêu vẫn luôn nhung nhớ. Giờ phút này, cô thầm muốn làm càn khóc lớn một hồi, cô muốn yếu đuối một lần, nửa năm trang bị lớp vỏ mạnh mẽ lạnh lùng, cô thật sự mệt mỏi quá rồi. Giờ phút này, cô có thể không cần giả bộ mạnh mẽ nữa? Trước mặt người mà mình yêu, rốt cục, lúc này đây cô cuối cùng cũng không giả đò nổi nữa.
Trịnh Tú Nghiên thật sự không ngờ Lâm Duẫn Nhi lại khóc còn dữ dội hơn nàng. Nàng biết, Lâm Duẫn Nhi khẳng định là gặp ủy khuất rất lớn nên giờ mới có thể không kiềm chế được như thế. Nàng đau lòng, không khóc nữa, nhẹ tay vuốt sau lưng Lâm Duẫn Nhi, dịu dàng dỗ cô, "Ngoan, muốn khóc thì cứ khóc đi ! Đem hết chuyện không vui cùng ấm ức trong lòng toàn bộ khóc ra đi, như vậy sẽ thấy thoải mái hơn. Ở bên cạnh tôi, cậu không cần phải tiếp tục tỏ ra kiên cường..."
"Tú Nghiên..." Lâm Duẫn Nhi nghe trịnh Tú Nghiên nói như vậy liền không e ngại nữa, ôm chặt Trịnh Tú Nghiên khóc lớn. Nửa tiếng sau, Lâm Duẫn Nhi mới bình tĩnh trở lại, "Nghiên..." Lâm Duẫn Nhi dừng lại, chần chừ, "Tôi có thể gọi cậu là Nghiên không?" Cô cảm thấy gọi một chữ duy nhất có vẻ vô cùng thân thiết, lại khác biệt so với người khác, như vậy có phải biểu hiện rằng địa vị của mình trong lòng Trịnh Tú Nghiên có điểm khác biệt không?

BẠN ĐANG ĐỌC
Triền miên tình kiếp (Yoonsic Ver)
SaggisticaTên truyện: Triền Miên Tình Kiếp Tên gốc: Thể loại: bách hợp, đô thị tình duyên, 1x1, HE Tình trạng bản raw: 60 chương hoàn Văn Án Một câu chuyện diễn ra trong giới giải trí. Nhưng không phải câu chuyện như thường lệ xảy ra giữa ngôi sao và paparazz...