Chương 60 (End.)

1.6K 39 2
                                    

Lễ kết hôn của hai người đã định xong, hai người trong thời kì ngọt ngào bị Mộ Dung Thanh thúc giục dẫn dắt thật sự khiến đầu óc choáng váng. Một buổi sáng ngày kia, mặt trời còn chưa lên hết thì điện thoại đã reo vang, hai người ngủ mơ mơ màng màng cầm điện thoại nghe, là hoàng thái hậu nhà bọn họ, "Còn chưa rời giường sao? Mau nhanh lên, hôm nay mẹ đã hẹn với Cany, là nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng thế giới đấy. Cô ta muốn gặp mặt hai đứa, nói là như vậy mới có thể thiết kế ra bộ áo cưới phù hợp với hai đứa. Một giờ sau gặp ở cửa công ty, cứ như vậy đi, cúp máy đây." Mộ Dung Thanh vội vã nói xong, cũng không chờ Lâm Duẫn Nhi nói câu nào đã gác điện thoại.

Lâm Duẫn Nhi thật sự bất đắc dĩ, sao cô lại có cảm giác mẹ cô so với cô còn khẩn trương hưng phấn hơn đây? Làm giống như cô không gả đi được, giờ gặp được một người coi tiền như rác liền vội vàng gả đi, giống như sợ người ta sẽ đổi ý vậy. Bất đắc dĩ, Lâm Duẫn Nhi chỉ còn biết gọi Trịnh Tú Nghiên rời giường, "Nghiên, mẹ gọi điện, hối rời giường kìa."

"Sớm như vậy sao?" Mỗi ngày sáng sớm đều gọi điện, mệt mỏi cả đêm muốn ngủ nướng cũng không thể, Trịnh Tú Nghiên thật buồn bực, nàng thật sự thấy mệt mỏi đó!

Lâm Duẫn Nhi nhẹ hôn lên môi Trịnh Tú Nghiên, "Ngoan, đứng lên đi! Bằng không mẹ sẽ tới đó".

Trịnh Tú Nghiên bất đắc dĩ mở mắt ra, ôm lấy Lâm Duẫn Nhi, "Mẹ cậu sao năng lượng tốt như vậy chứ? Còn nữa, sao bà lại rảnh rỗi như vậy? Công ty không có chuyện gì làm sao?" Như thế nào cả ngày vây lấy hai người mà sắp xếp? Buổi tối một, hai giờ mới về đến nhà, vửa tắm xong cũng đã sắp sáng, tối hai người ôm nhau một hồi ngủ không được, vừa mới chợp mắt sáng ra lại phải thức sớm như vậy, ai chịu được chứ!

Nhưng hoàng thái hậu nhà Lâm Duẫn Nhi đã lên tiếng, nàng làm dâu sao dám không nghe? Sao dám đi muộn? Vẫn là ngoan ngoãn rời giường thôi. Người bước xuống giường, nhịn không được xoay đầu liếc Lâm Duẫn Nhi, oán hận nói, "Đêm nay cậu ngoan ngoãn cho tôi đó." Nàng không phải làm bằng sắt, buổi sáng bị hoàng thái hậu ép buộc, buổi tối lại bị tiểu tổ tông đòi hỏi, nàng thiệt mệt a!

Lâm Duẫn Nhi nhìn xương quai xanh của Trịnh Tú Nghiên có một dấu hôn màu hồng, trong lòng thấy vui vẻ. Nhưng nhìn thấy vẻ giận dỗi của Trịnh Tú Nghiên cũng không dám nói cái gì, vội gật đầu, trong lòng nén cười, Nghiên Nghiên nhà cô thật đáng yêu, không phải cô không cho nàng ngủ sớm mà là Trịnh Tú Nghiên quấy rối trước, cô chỉ là sau đó áp đảo thành công.

Hai người chuẩn bị xong, đúng giờ đến dưới lầu công ty, nhìn thấy xe Mộ Dung Thanh đã đến, thấy Mộ Dung Thanh xuống xe, hai người cũng vội đi đón.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, cách đó không xa có một người đàn ông ngồi trong xe nhìn họ với ánh mắt oán hận, trong mắt lộ tia hung ác. Hắn mở cửa xe, đi xuống xe, hai tay bỏ vào túi quần, một bàn tay nắm chặt lại, hắn chậm rãi hướng phía họ đi tới. Một trăm bước, năm mươi bước...., trong túi quần nắm càng chặt. Trong lúc hắn muốn tiến lên, bỗng nhiên đầu bị cái gì đó đập vào, không nặng, cũng không đau, nhưng lại làm cho hắn hoảng sợ một chút, theo bản năng quay tìm kẻ tấn công, cúi đầu, ở cách đó không xa có một trái banh bằng nhựa nhỏ, hắn đi đến nhặt lên, vừa muốn gầm lên là ai chọi hắn thì lại nghe một giọng nói nũng nịu của một cô bé truyền đến từ phía sau, "Anh trai lớn, có thể trả trái banh lại cho em không?"

Người đàn ông kia quay lại nhìn thấy một cô bé đứng phía sau hắn, khoảng chừng bốn năm tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, giống như búp bê vậy, "Anh trai lớn, có thể trả trái banh cho em không?" Cô bé lại nói lần nữa. Người đàn ông kia ngẩn ra, một tiếng "anh trai lớn" này làm cho hắn nhớ lại lúc Trịnh Tú Nghiên còn nhỏ, nàng luôn đi phía sau hắn gọi, "Anh Thiên Vũ, anh Thiên Vũ,..." Lúc đó cô ấy thật ỷ lại vào mình, cũng rất trân trọng mình, lúc mình và mấy đứa bé khác đánh nhau bị thương, cô ấy nhìn vết thương đau lòng đến rơi lệ. Nàng sợ hắn đau, còn nhẹ nhàng thổi vết thương cho hắn, vì nghe người ta nói, chỉ cần thổi nhẹ vào vết thương sẽ không đau nữa.

Cảnh tượng thời thơ ấu quay cuồng trong đầu, mối hận trong lòng chầm chậm tan. Hắn chẳng lẽ thật sự muốn đi tổn thương người mà hắn từng xem là em gái ruột sao? Trong đầu lại xuất hiện hình ảnh của một cô gái khác, cô gái kia giống như công chúa, nhưng lại luôn im lặng. Lúc trước khi mình học hành đến khuya, cô ấy sẽ bảo người hầu chuẩn bị thức ăn khuya cho hắn, lúc hắn phạm lỗi bị ba trách phạt, cô ấy luôn đứng ra nói giúp cho mình, xin ba đừng trách cứ nữa... Hai người em gái, trước kia đều đối đãi với hắn thật tốt, bây giờ, hắn lại nhẫn tâm đi thương tổn sao? Trần Thiên Vũ mơ màng, hắn không biết mình đang làm cái gì, trong thời gian này hắn bị danh lợi, thù hận che mắt, làm lòng hỗn loạn. Nếu hắn thương tổn hai người, sẽ có được danh lợi sao? Không thể nào..., Trần Thiên Vũ cười khổ, mình vẫn chỉ là một người ngoài, cô không yêu hắn không phải lỗi của cô, là mình không thể làm cho cô yêu, có lẽ là số phận? Mọi chuyện, tất cả đều không liên hệ đến hắn. Hắn hẳn là nên biết ơn ba mẹ đã nhận nuôi cùng bỗi dưỡng, nếu không phải bọn họ,sẽ không có hắn ngày hôm nay. Mà giờ đây, thiếu chút nữa hắn đã hủy diệt chính mình, hủy diệt cố gắng mười mấy năm của mình, tổn thương cô, cũng giống như tổn thương hắn, tiền đồ cả đời hắn coi như xong. Nghĩ vậy, Trần Thiên Vũ vì hành động vừa rồi của mình mà toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

"Anh trai lớn..." Cô bé bên cạnh lại lên tiếng. Trần Thiên Vũ nhìn cô bé, lộ ra một nụ cười thản nhiên, ngồi xuống, đem trái banh trả lại cho cô bé, nói nhanh, "Cám ơn em." Nếu không phải vì trái banh kia đập tới, nói không chừng hắn đã phạm phải sai lầm không thể cứu vãn.

Trần Thiên Vũ xoay người nhìn hai người thật sâu rồi lại quay đầu rời đi. Vài ngày sau, hắn ra nước ngoài, đến trường học mà Lâm Dương liên hệ giúp hắn để tu nghiệp, vài năm sau tốt nghiệp ở lại nước ngoài, ở bên đó dựng nghiệp.

Hôn lễ của Lâm Duẫn Nhi và Trịnh Tú Nghiên diễn ra như đã định, đó là một hôn lễ long trọng nhưng không kém phần ấm áp lãng mạn. Sau khi hôn lễ kết thúc, hai người đi khắp nơi trên thế giới để hưởng tuần trăng mật. Hưởng trăng mật suốt một năm, có lẽ là cặp đôi hưởng trăng mật dài nhất đi. Năm năm sau, Trịnh Tú Nghiên sinh một bé gái, đặt tên là Lâm Tú Tinh, với ý nghĩa là kỉ niệm tình yêu của hai người.

HOÀN

---------------

🎉 Bạn đã đọc xong Triền miên tình kiếp (Yoonsic Ver) 🎉
Triền miên tình kiếp (Yoonsic Ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ