Chương 57

709 25 0
                                    

Trong lúc Lâm Duẫn Nhi cùng Lâm Dương và Mộ Dung Thanh nói chuyện, trong lòng Trần Thiên Vũ rất rối loạn, nghĩ đến danh lợi địa vị sắp nắm trong tay sẽ biến mất, lòng hắn liền không thể bình tĩnh, nếu bên này nói Lâm Duẫn Nhi không được, vậy thì...

Trần Thiên Vũ gọi điện cho Trịnh Tú Nghiên...

Trịnh Tú Nghiên mới từ phòng thu đi ra chợt nghe tiếng điện thoại reo, nàng tưởng Lâm Duẫn Nhi gọi đến, vội lấy điện thoại ra nhìn, lại có chút thất vọng. Buổi sáng Lâm Duẫn Nhi ra cửa Trịnh Tú Nghiên vẫn liền bận tâm lo lắng, không biết Lâm Duẫn Nhi nói chuyện với ba mẹ ra sao, trái tim cứ treo lên, không có lòng dạ làm việc, thật vất vả mới đợi được điện thoại reo, vừa nhìn thấy nhưng lại không phải Lâm Duẫn Nhi, lòng nàng cũng chỉ có thất vọng mất mát.

Bấm nút trả lời, hữu khí vô lực "A lô" một tiếng.

"Tú Nghiên, đang bận sao?" Điện thoại bắt máy, Trần Thiên Vũ nén cảm xúc, lịch sự hỏi.

"Cũng không bận, ...Thiên Vũ, có chuyện gì sao?" Vốn Trịnh Tú Nghiên theo thói quen định gọi anh Thiên Vũ nhưng nghĩ đến Lâm Duẫn Nhi không thích, nên chữ kia cứng rắn nuốt vào.

"Tú Nghiên, anh có vài lời muốn nói với em, bây giờ em có tiện ra ngoài không?"

Trịnh Tú Nghiên do dự một chút, cuối cùng vẫn đồng ý, nàng biết Trần Thiên Vũ tìm nàng muốn nói gì, nếu Lâm Duẫn Nhi đều đã đối mặt, nàng lại có lý do gì tránh né chứ? Nàng muốn cùng Lâm Duẫn Nhi dũng cảm tiến tới, cùng đối mặt.

Đây là lần đầu tiên Trịnh Tú Nghiên đi vào văn phòng của Trần Thiên Vũ, văn phòng lớn mà lại xa hoa.

Trần Thiên Vũ mời Trịnh Tú Nghiên ngồi, do dự một chút cuối cùng cũng mở miệng "Tú Nghiên, anh tìm em vì chuyện gì anh nghĩ em cũng đã đoán được, chuyện em với Duẫn Duẫn, cũng không thể như vậy chấm dứt sao? Tú Nghiên, em biết không? Anh đến nhà họ Lâm, lúc hơn mười tuổi đã bắt đầu thích Duẫn Duẫn. Mười mấy năm nay, tình cảm anh đối với cô ấy suốt mười mấy năm, em..., Tú Nghiên, em biết không? Anh không thể từ bỏ Duẫn Duẫn được"

Trịnh Tú Nghiên lẳng lặng nghe, không nói gì.

Trần Thiên Vũ giả bộ một vẻ mặt thật thương tâm, tiếp tục nói, "Vì có thể có được tình yêu của Duẫn Duẫn, vì làm cho ba mẹ nuôi của anh để mắt đến anh đem Duẫn Duẫn gả cho anh, từ nhỏ anh đã rất cố gắng, so với người khác cố gắng rất nhiều lần. Vào buổi tiệc sinh nhật mười tám của Duẫn Duẫn năm đó, là thời khắc vui vẻ nhất trong đời anh, bởi vì ngày đó ba mẹ nuôi rốt cuộc đem Duẫn Duẫn hứa gả cho anh, còn nói, chờ Duẫn Duẫn học xong trở về liền cho chúng tôi hoàn thành hôn lễ. Đợi bảy năm, anh thật vất vả mới đợi cô ấy trở về..., Tú Nghiên, chúng ta tuy rằng hai mươi năm không gặp mặt, nhưng chúng ta là cùng nhau lớn lên ở cô nhi viện, tuy chỉ có vài năm không lâu, nhưng tình cảm của chúng ta so với bất kì ai cũng đều sâu đậm. Anh rời khỏi cô nhi viện, vẫn thường xuyên nhớ đến em, nhớ đến lúc chúng ta còn nhỏ, trong lòng anh vẫn xem em như em gái ruột. Lần này có thể gặp lại em, anh thật sự rất vui. Anh nghĩ, chờ ngày anh và Duẫn Duẫn kết hôn, anh rốt cuộc có thể có người thân tham dự, không ngờ..." Trần Thiên Vũ cười khổ, "Tú Nghiên, anh trai van xin em, đừng cướp đi Duẫn Duẫn có được không? Em và cô ấy không có kết quả đâu. Em là nghệ sĩ, cô ấy là danh môn vọng tộc, đừng nói là ba mẹ nuôi của anh vì mặt mũi không có khả năng đồng ý hai người ở bên nhau, chính là việc này, ba mẹ của em sẽ đồng ý sao? Hai người ở bên nhau rồi thì sự nghiệp của cả hai sẽ ra sao? Vất vả nhiều năm như vậy? Cứ thế bị hủy, đáng giá sao?"

Triền miên tình kiếp (Yoonsic Ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ