Chương 56

715 20 1
                                    

"Duẫn, có muốn tôi đi cùng cậu không?" Sáng sớm hôm sau, Trịnh Tú Nghiên đưa Lâm Duẫn Nhi tới cửa lại hỏi một lần nữa, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Lâm Duẫn Nhi sủng nịnh cười, nhẹ hôn lên môi của Trịnh Tú Nghiên một cái,"Yên tâm, ba mẹ của tôi là người biết phân rõ phải trái, tôi có cách, cậu ngoan ngoãn đi làm đi, không cần nghĩ nhiều được không? Tôi không có việc gì, tôi cũng sẽ không buông tay cậu đâu."

Tuy rằng Lâm Duẫn Nhi nói vậy, trong lòng Trịnh Tú Nghiên vẫn thấy lo lắng,nhưng nàng cũng chỉ biết tin tưởng Lâm Duẫn Nhi, nàng hẳn là nên tin Lâm Duẫn Nhi sẽ xử lí tốt.

Lâm Duẫn Nhi đến công ty không lâu, Trần Thiên Vũ đã đến gặp.

Lâm Duẫn Nhi ngẩng đầu nhìn Trần Thiên Vũ, dừng công việc, chờ hắn đến gần.

"Duẫn Duẫn, em..." Trần Thiên Vũ muốn nói nhưng lại bị Lâm Duẫn Nhi đưa tay lên ngăn lại.

"Em biết anh muốn nói gì, nhưng dù anh có nói gì cũng đều vô dụng, em chỉ có thể nói lời xin lỗi, là em có lỗi với anh, mong anh tha thứ." Biểu tình của Lâm Duẫn Nhi rất lãnh đạm, nếu cô đoán không sai, khẳng định là Trần Thiên Vũ đã ở trước mặt ba mẹ nói này nọ, bằng không đối với hiểu biết về ba mẹ của mình, nhiều nhất chỉ là hỏi ngày hôm qua là chuyện gì xảy ra, tuyệt đối sẽ không nghiêm túc hỏi cô cùng Trịnh Tú Nghiên là quan hệ gì?

"Duẫn, chúng ta có cảm tình nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không bằng cô ta sao? Hơn nữa, cô ta cũng không thể cho em cái gì, gia đình, con cái..." Trần Thiên Vũ có chút kích động.

"Đủ rồi..." Không đợi Trần Thiên Vũ nói xong, Lâm Duẫn Nhi đã nổi giận quát, "Ý của anh là tôi phải tìm một người con trai kết hôn phải không? Chỉ có tìm một người đàn ông mới có thể hạnh phúc phải không? Một người đàn ông tôi không yêu thương ngoại trừ cho tôi một đứa con còn có thể cho tôi cái gì hả? Gia đình? Gia đình mà tôi muốn, hạnh phúc mà tôi muốn, chỉ có cô ấy mới có thể cho tôi. Còn nữa, chuyện của tôi không cần anh quan tâm." Lâm Duẫn Nhi thật sự nổi giận, vì cái gì hạnh phúc chỉ có đàn ông mới đem lại được? Cô yêu con gái lại không thể có hạnh phúc sao? Hạnh phúc của cô, ngoại trừ Trịnh Tú Nghiên, không ai có thể đem đến, cũng không có ai mang đến tốt nhất.

"Duẫn Duẫn, chẳng lẽ em không muốn làm một người phụ nữ bình thường, có con cái, có một gia đình bình thường sao? Tất cả việc này, cô gái kia đều không đem đến được".

Lâm Duẫn Nhi giận cực kì chỉ cười lạnh, "Ý anh là anh có thể đem đến?"

Trần Thiên Vũ ngẩn ra, kiềm nén cảm xúc, "Duẫn Duẫn, em không vì mình suy nghĩ cũng nên vì ba mẹ mà suy nghĩ một chút, bọn họ là người có thân phận địa vị, chẳng lẽ em nhẫn tâm để người khác ở sau lưng giễu cợt họ sao?"

Lâm Duẫn Nhi ánh mắt lạnh lùng sẵng giọng, nói rõ từng chữ một, "Trần Thiên Vũ, tôi nói cho anh biết, chuyện của ba mẹ, tôi sẽ tự mình giải quyết, chuyện của tôi, anh còn không có tư cách hỏi đến."

"Anh không có tư cách? Anh là vị hôn phu của em đó." Trần Thiên Vũ tức giận.

"Ah, anh cũng nói, chính là vị hôn phu, anh có tư cách gì quản tôi? Chúng ta cho tới bây giờ cũng không có nói chuyện yêu đương, tôi tới bây giờ cũng không yêu anh, mà anh thì sao? Tôi không biết anh vì cái gì, biết rõ tôi không yêu anh, anh còn muốn kết hôn với tôi, anh yêu tôi sao? Hay là yêu tài sản kia?" Chọc giận Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi nói chuyện cũng không chừa sỉ diện cho hắn. Bởi vì hắn thật sự chọc tức Lâm Duẫn Nhi, đối với Lâm Duẫn Nhi mà nói, hắn chẳng qua là một người không có quan hệ máu mủ gì, lúc trước còn thấy có lỗi với hắn, bây giờ một chút cảm giác có lỗi cũng đều không có.

Triền miên tình kiếp (Yoonsic Ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ