Mắt anh khẽ nheo lại, phiền toái vẫn che giấu ở đáy mắt nãy giờ vì bị dội nước lạnh mà không ngần ngại để lộ ra, trong lòng anh lại nổi lên chút nghi hoặc, người con trai này như thế nào đều quấn quýt lấy anh mà gây sự.
Anh cảm thấy cậu nhất định là người của mấy đối thủ trong kinh doanh phái đến để tra tấn anh, hơn nữa cậu hiện tại đã đạt được mục đích, thành công chọc giận anh.
Lộc Hàm đầy kiêu ngạo đi qua, liếc liếc mắt chiêm ngưỡng người đàn ông trước mặt, anh mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng,dính sát vào cơ thể cường tráng. Anh vừa mới lúc trước còn giống như tiểu bạch thỏ dễ bị người khác khi dễ thì bây giờ lại biến thành một người đàn ông cao lớn, rắn rỏi, nhìn là biết chỉ một cái phất tay cũng làm cậu phải đau đớn.
Lộc Hàm theo bản năng liền nuốt nước miếng một cái, người đàn ông như vậy càng thêm gợi cảm trước mắt người khác, cậu phải cảnh giác không được để thân thể hấp dẫn kia mê hoặc mình được.
Ngay khi ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt anh, cậu liền bắt gặp vẻ rét lạnh không kiên nhẫn của anh, anh thậm chí đang rất tức giận. Cậu thực sự là không có chút tiền đồ nào mới thế đã hoảng sợ đến run người.
Lộc Hàm ngay lập tức bật người lại đem chậu nước ôm vào trong ngực, bày ra một bộ dáng anh dám lại đây, tôi liền cùng anh liều mạng.
"Này ... Đây đều là do anh gieo gió gặp bão!" Lộc Hàm hét lên, sau đó như thỏ con nhanh chân chạy như điên về phòng, mạnh mẽ đóng cửa lại.
Cậu gắt gao dựa người vào cửa, trong ngực vẫn còn ôm chậu nước, nghĩ đến ánh mắt của người kia thật sự rất dọa người giống như muốn đem mình ăn tươi nuốt sống.
Vừa mới thở phào tưởng rằng mình vừa tránh được một kiếp nạn, lại không nghĩ đến người đàn ông kia chỉ có vẻ ngoài đẹp trai mà thôi, lòng dạ đúng là vô cùng hẹp hòi. Đến gần rạng sáng, cậu lại một lần nữa bị mang đến cục cảnh sát, trải qua đêm đầu tiên ngủ tại phòng giam của cục cảnh sát trong suốt hai mươi năm qua.
Lộc Hàm ngồi chồm hổm trên mặt đất, tay đưa qua đưa lại vẽ vòng tròn, đôi mắt đỏ hồng nhịn không được cục tức này: "Tên cầm thú này! Thù này nhất định phải báo!"
"Lộc Hàm, em... Chị thật sự không biết nên nói gì với em nữa! Bình thường em thông minh lắm mà?'' Lâm Ân cũng chính là chị họ của Lộc Hàm, vẻ mặt đầy giận dữ vừa đi vừa quở trách cậu.
Nhìn trang phục của Lâm Ân có thể nhìn ra cô là đại diện của mẫu phụ nữ xinh đẹp, thành công. Bộ váy công sở bó sát làm tôn lên dáng người thon thả đầy quyến rũ, tóc ngắn mềm mại cộng thêm một cặp kính gọng vàng hoàn mỹ.
Lâm Ân vốn là quản lý của Tập đoàn truyền thông Âu Dương. Từ khi mẹ của Lộc Hàm qua đời hai năm trước, Lâm Ân luôn hết lòng chăm sóc cậu.
Lộc Hàm vân vê những nếp nhăn trên áo, gãi gãi đầu, giương đôi mắt thật cẩn thận nhìn người chị hơn mình đến mười tuổi, nghĩ lại cả đêm qua đi gây họa, càng nghĩ càng thấy chột dạ.
"Rốt cuộc sao lại thế này?Nói!" Lâm Ân thấy Lộc Hàm không lên tiếng, đột nhiên dừng bước, mạnh mẽ quay đầu lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đầy vẻ tức giận nhìn cậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[LONGFIC-EDIT][HUNHAN] Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
FanfictionỞ bấy lâu nay mới biết có một Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh thật kiêu ngạo, không biết xui đến mức nào ngay khi gặp trực tiếp hắn thì đã bị hắn ta đưa vào đồn cảnh sát. Bị ấm ức trong lòng cậu quyết định thù này phải trả, các kế hoạch được cậu chuẩn bị...