CHƯƠNG 4

148 15 0
                                    

Thế Huân sóng vai cùng mỹ nữ đi vào một nhà hàng vô cùng xa hoa. Mỹ nữ kia thân hình bốc lửa đầy quyến rũ, to chỗ cần to, bé chỗ cần bé, dù cho Lộc Hàm chỉ thấy được bóng lưng cũng đầy cảm giác ngưỡng mộ. Cậu chạy về phía nhà hàng với tinh thần chính nghĩa cao ngất, chỉ tiếc vừa mới tới cửa đã bị bảo vệ cản lại. Lộc Hàm ngơ ngác không hiểu, vội ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt to dò hỏi.

Bảo vệ duy trì vẻ mặt lạnh lùng, một tay cản Lộc Hàm, ánh mắt quét lên người cậu từ trên xuống dưới sau đó lại đưa mắt nhìn về phía bảng hiệu lấp lánh chói mắt của nhà hàng. Lộc Hàm theo tầm mắt nhìn đến thì thấy có mấy chữ tiếng Anh, cậu nhíu mày suy nghĩ cuối cùng tìm được đáp án: Quần áo không phù hợp, miễn vào.

Cậu vội vàng cúi đầu nhìn lại bản thân mình, mở miệng hỏi lại bảo vệ: Quần áo của tôi đều sạch sẽ mà!". Bảo vệ vừa nghe lời này hình như không còn kiên nhẫn giải thích, dùng giọng nói tiêu chuẩn đọc lại bảng hiệu một lần, sau lại dùng Hán ngữ nghiêm túc nói: "Không phải quần áo không sạch sẽ mà là không phù hợp.''

Lộc Hàm nhất thời cảm giác mặt mình nóng lên, ngay lập tức bày ra một dáng vẻ ủy khuất, đáng thương nhìn người bảo vệ: ''Anh đang đi dạo phố, đột nhiên nhìn thấy bạn gái đi vào nhà hàng cùng với một người đàn ông khác, anh còn có thể trở về nhà thay quần áo sao?''

Lộc Hàm vừa nói vừa đưa ngón tay chỉ về hướng Thế Huân, bảo vệ nhìn theo cũng chỉ thấy bóng lưng của anh, lại nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh đang dán chặt vào người anh, nở nụ cười đầy mị hoặc, ai nhìn vào mà không thấy gian tình chứ. Bảo vệ trong lòng khinh bỉ đôi nam nữ này, Lộc Hàm chỉ vừa thấy nét thay đổi trên mặt bảo vệ thì ngay lập tức trưng ra vẻ mặt muốn khóc, khuôn mặt thanh tú đầy vẻ ủy khuất, đôi mắt to nhuộm đầy hơi nước. Bảo vệ nhìn thấy một màn này cảm thấy như mình đang làm chuyện ác, giật giật khóe miệng, nhưng ngay giây phút anh lúng túng không biết nên an ủi cậu thế nào thì Lộc Hàm đã nhanh nhẹn lách người đi vào.

Bảo vệ sợ đến trừng lớn hai mắt, vội vội vàng vàng chạy theo, không ngờ cậu đã chạy được đến chỗ Thế Huân ôm lấy cánh tay anh, khóe mắt rưng rưng: "Thế Huân, không ngờ anh lại là kẻ vô tình bội nghĩa?''

''?" Thế Huân nghe được thanh âm lập tức cúi đầu nhìn cánh tay đang bị cậu ôm chặt, khẽ nhíu mày, lạnh nhạt nhìn cậu, Lộc Hàm bị ánh mắt đầy vẻ không kiên nhẫn của anh nhìn thì có chút chột dạ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, khẽ hít một ngụm khí: "có can đảm tất sẽ thành công", tinh thần lại hăng hái tràn đầy khí thế như trước.

Cậu nuốt nước miếng, nhìn thẳng về phía người phụ nữ nóng bỏng vẫn còn chưa hết kinh ngạc kia, giây phút này Lộc Hàm thực sự kinh ngạc không kém gì cô ta. Cô gái này nhìn đằng trước thật sự rất xinh đẹp, bộ ngực cao vút ẩn sau lớp váy kia vừa gợi cảm lại đầy vẻ kiều mỵ, mỹ nhân vóc dáng cao gầy lại đi thêm đôi giày cao gót, so với Lộc Hàm cao hơn hẳn một cái đầu. Lộc Hàm đột nhiên liếc nhìn Thế Huân, người đàn ông này tính cách cao ngạo bại hoại vậy mà lại hẹn hò với mỹ nữ này, người phụ nữ trước mặt cậu phải chịu ủy khuất rồi. Lộc Hàm cảm thấy mình nên làm người tốt cứu giúp cô gái xinh đẹp này, áy náy ban đầu hoàn toàn bị vứt bỏ, cậu buông cánh tay Thế Huân, chuyển qua gắt gao ôm lấy lưng hắn, ngay lập tức liền khóc nức nở: "Anh đã thề cả đời đều ở bên em, tại sao bây giờ lại bội tình bạc nghĩa đi theo cô gái này, anh đã quên mất trong bụng em còn đang mang thai con của anh sao!"

Thế Huân vừa nghe thấy, khóe miệng liền co quắp một chút, cúi đầu nhìn Lộc Hàm đang ôm lấy anh khóc, nước mũi đều nhỏ vào áo anh, lông mày không chịu được nhíu lại càng sâu. Anh chỉ muốn đẩy cậu ra ngay lập tức nhưng Lộc Hàm lại sớm nhìn ra được ý định của anh, càng ôm chặt lấy thắt lưng anh không rời.

Lộc Hàm cứ như vậy bát nháo một trận, mọi người đang dùng cơm trong đại sảnh đều hướng tầm mắt về phía bọn họ, Thế Huân vội vàng xoay người mấy vòng, Lộc Hàm cũng xoay theo anh, trước sau như cũ, bám chặt anh không rời, cứ thế hăng say khóc, tựa như Thế Huân chính là Trần Thế Mỹ* hiện tại.

*Trần Thế Mỹ: ở đây ý nói Lộc Hàm coi Thế Huân như kẻ bội tình phản bội vợ con để đi theo vinh hoa phú quý.

Mỹ nữ bên cạnh nhìn Lộc Hàm, lại vô thức lấy tay xoắn xoắn lọn tóc dài của mình, nhìn bóng lưng của Thế Huân, rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm mềm mại, âm cuối cùng phát ra như khiến người nghe thêm phần tê dại: ''Ngô thiếu, đây là ... của anh''

Lời chỉ nói được một nửa, trong mắt cô ta lại nổi lên một tầng nghi hoặc, ánh mắt bất bình lại đầy ghét bỏ quét một vòng qua người Lộc Hàm rồi mới miễn cưỡng nhả ra vài chữ còn lại, vẫn cố tình dè dặt một chút: "Bạn trai?''

Thật ra từ lúc cô ta mở miệng, Lộc Hàm một bên vừa khóc lóc, một bên vừa nhìn về phía ả, nhất thời cảm thấy không vui khi bắt gặp vẻ ghét bỏ trong mắt cô ta. Chẳng hiểu sao trong thâm tâm cậu nổi lên cảm giác cô ta cùng tên cầm thú này thật sự là một đôi trời sinh, lời nói đều độc ác, tự tin một cách thái quá đến mức đáng ghét, đúng là không biết xấu hổ!

Lộc Hàm mạnh mẽ hít vào một hơi, sau đó hừ một tiếng, hất cằm kiêu ngạo quát: "Cái gì mà là bạn trai! Tôi là vị hôn thê của anh ấy! Vị hôn thê, hiểu không? Trong bụng tôi còn mang thai con của anh ấy!"

Lộc Hàm vừa nói vừa ưỡn cao bụng, hai tay vẫn như cũ ôm chặt lấy thắt lưng Thế Huân.

[LONGFIC-EDIT][HUNHAN] Nam Thần Ở Phòng Bên CạnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ