CHƯƠNG 25: Coi chừng chắt của ông

139 14 1
                                    


Ở trong xe, hai người đều im lặng, Thế Huân dường như nhớ lại quá khứ nên người lạnh như băng, gương mặt co quắp lại. Lộc Hàm lúc này tâm lí đã ổn định, chỉ là thỉnh thoảng lưu luyến liếc mắt nhìn chiếc túi để một bên, trong đó điện thoại của cậu đã được tắt đi.

Đến trước cổng bệnh viện, xe dừng lại, Lộc Hàm vội vàng bước xuống, Thế Huân cũng xuống theo hướng khác, cậu vừa đi vừa vội vàng hỏi anh: “ Thế Huân, anh có biết ông ở lầu mấy không?”

Lộc Hàm nhìn thấy cổng bệnh viện trước mặt nhưng sau lưng không có tiếng trả lời, cậu vội vàng dừng bước chân, nghi hoặc quay đầu lại nhìn thì thấy Thế Huân đứng cách cậu không xa cau mày nhìn chằm chằm về phía trước.

Lộc Hàm chớp chớp đôi mắt đỏ au của mình, đột nhiên nghĩ tới, Tiểu cầm thú này không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ vào bệnh viện, nhìn anh ta như vậy, dường như là cực kỳ sợ hãi.

Lộc Hàm bĩu môi, quay trở lại đứng trước mặt Thế Huân, ngẩng đầu lên vô cùng khí phách: “Anh có vào hay không?”

Thế Huân càng nhíu mày lại, không lên tiếng bước lên một bước rồi hít vào thật sâu, sau đó lại dừng chân.

Lộc Hàm trong lòng lo lắng đến tình hình của Ngô lão gia, trông thấy Thế Huân lằng nhằng như vậy liền có chút nổi giận, bây giờ là lúc nào rồi mà còn sợ hãi. Một người đàn ông to lớn như vậy mà sợ đến bệnh viện, thật là mất mặt!

Nghĩ như vậy, cậu liền vươn tay lại kéo bàn tay lạnh như băng của anh dẫn lên phía trước, vừa đi vừa hào hùng nói: “Có tôi ở đây, anh sợ cái gì chứ! Trong bệnh viện mà có quái vật, tôi sẽ giết chúng cho anh!”

Lộc Hàm sợ Thế Huân căng thẳng nên mới cố ý nói hài hước như vậy, không ngờ người phía sau lại không có chút động tĩnh gì, cậu liền bĩu môi im lặng.

Chính là Thế Huân bây giờ không nhìn lên cậu ở phía trước, mà lại cúi đầu xem bọn họ đang tay nắm tay, đây chính là lần đầu tiên Lộc Hàm chủ động nắm tay anh. Bởi vì cậu sợ không kéo nổi anh nên cùng anh đan xen mười ngón tay lại.

Nhiệt độ ấm áp của cơ thể cậu chậm rãi truyền đến đầu ngón tay anh, Thế Huân cảm giác trái tim đóng băng của mình như dần dần tan ra, anh ngây người, đến lúc anh kịp phản ứng thì hai người đã vào đến bệnh viện.

Lộc Hàm vừa tiến vào liền quay đầu nhìn Thế Huân, thấy anh đứng sững sờ, bộ dáng như sợ đến choáng váng nên cậu buông anh ra, nghĩ cách hỏi thăm Ngô lão gia đang ở nơi nào.

Cậu vội vàng kéo một y tá, khua tay múa chân để hỏi chỗ của Ngô lão gia.

Thế Huân nhìn người đằng trước đang nói chuyện, Lộc Hàm lúc này gần như đến độ giương nanh múa vuốt khiến anh trở nên đau đầu. Nhưng đột nhiên anh cảm thấy, bệnh viện trong trí nhớ đáng sợ của anh cũng không đến nỗi kinh hoàng như vậy.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người rốt cuộc cũng đã tới rồi!” Vương quản gia đang đứng ngoài hành lang, vừa thấy hai người liền vội vàng tới đón.

Lộc Hàm thấy quản gia tới kéo Thế Huân, bây giờ cậu mới phát hiện ra, Vương quản gia trong nháy mắt dường như già đi rất nhiều tuổi, lo lắng hỏi: “Thế nào… Ông nội như thế nào rồi?”

[LONGFIC-EDIT][HUNHAN] Nam Thần Ở Phòng Bên CạnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ